Trình Hùng nghe mà trợn trắng mắt, những lời nói khách sáo này có ý nghĩa gì, ai không biết quan viên trong Thái Y Viện các ngươi đều giàu chảy mỡ, chỉ là nha môn nào cũng như vậy, mọi người đều mở một mắt, nhắm một mắt, hắn đương nhiên sẽ không vạch trần:
- Khụ khụ, Mã đại nhân chớ hiểu lầm, chủ yếu là tối nay trong cung có thích khách, ngay cả thị vệ cũng thương tổn nhiều như vậy, thích khách thụ thương khẳng định cũng rất nhiều, nếu có chưa rời cung, khẳng định sẽ tìm dược vật liệu thương, cho nên ta muốn từ hướng này tra tìm, miễn cho trong cung giấu thích khách quấy nhiễu các quý nhân.
- Những thích khách kia thực rất bưu hãn, ngay cả thị vệ trong cung cũng không ngăn được, cho nên nếu trộm cắp dược vật trong Thái Y Viện cũng không liên quan gì tới các ngươi.
Hắn bổ sung một câu.
Lúc này Thái Y Viện Phán mới buông lỏng một hơi:
- Thì ra là thế, xin Trình tướng quân yên tâm, Thái Y Viện chúng ta nhất định toàn lực giúp đỡ bọn ngươi.
Nói xong gọi mấy tên thủ hạ đến, đi nhà kho kiểm kê dược vật, Trình Hùng cũng không phái người theo, dù sao mỗi nha môn đều có bí mật riêng, hắn không phải đến tra Thái Y Viện, tự nhiên không muốn đắc tội quan viên bên này.
Rất nhanh thì có người tới hồi báo:
- Không có mất đi loại thuốc nào.
Trình Hùng kinh ngạc:
- Nhanh như vậy?
Đối phương tra quá nhanh, chẳng lẽ bọn gia hỏa này thâm hụt rất nhiều? Hắn do dự có nên tự mình đi tra xét một lần không, dù sao sự tình đuổi bắt thích khách này lửa sém lông mày, phải biết trong hoàng cung ra chuyện lớn như vậy, Tả Vệ tướng quân như hắn có thể nói thất trách, nếu không thể mau chóng tra ra đồ vật hữu dụng, chỉ sợ tiền đồ của hắn sẽ xong.
Thái Y Viện Phán giải thích nói:
- Chủ yếu là hôm nay trước có Thạch gia Lục công tử thụ thương đến trị liệu, sau lại có một đống lớn thị vệ thụ thương tới, hạ nhân thỉnh thoảng ra vào nhà kho, nếu có mất mát thì sớm đã phát hiện.
Lúc này Trình Hùng mới thoải mái, suy nghĩ một chút nói:
- Trong khoảng thời gian này có người nào tới cầm thuốc không? Đều có ghi chép chứ?
Lần này thích khách tiến vào hoàng cung quá dễ dàng, hắn hoài nghi trong cung có nội ứng, nói không chừng là nội ứng đến giúp thích khách lấy thuốc.
- Tự nhiên có ghi chép, đây là quy củ.
Thái Y Viện Phán vẫy tay, rất nhanh có thủ hạ cầm tới một cuốn sách thật dày.
- Đây là ghi chép mấy ngày nay người đến Thái Y Viện nhận thuốc.
Trình Hùng vội vàng lật xem, nhưng kiểm tra nửa ngày, lại không nhìn ra có gì dị thường.
Bỗng nhiên ánh mắt của hắn rơi vào trên ghi chép mới nhất:
- A, Thái Tử Phi lĩnh Ngũ Uẩn Bí Chi?
- Không sai, lúc tướng quân đến Thái Tử Phi vừa đi.
Thái Y Viện Phán nói.
Trình Hùng ân một tiếng, cũng không để ở trong lòng, hắn hoài nghi ai cũng không dám hoài nghi đến Thái Tử Phi.
Đúng lúc này, Thái Y Viện Phán lại nói:
- Nói đến cũng kỳ quái, trước khi Thái Tử Phi đến, Kim bài Tú Y Sứ Giả Thập Nhất đại nhân cũng tới muốn loại dược vật này, thật là xảo.
- Thập Nhất đại nhân?
Trình Hùng nhướng mày, nghĩ đến người nhìn thấy trong ngự thư phòng.
- Dược vật này có tác dụng gì?
Thái Y Viện Phán đáp:
- Có hiệu quả ôn dưỡng thần hồn, đồng thời có thể trị nội thương, là thánh phẩm liệu thương hiếm có.
Trình Hùng biến sắc, hắn nhớ ban đầu ở ngự thư phòng cùng đối phương đối mặt, đối phương đi lại nhẹ nhàng, hô hấp bình thường, bộ dáng không giống bị thương, vậy hắn cần thuốc này làm gì.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một việc, lúc trước mình sắp đuổi kịp nữ thích khách kia, kết quả thình lình toát ra một người thần bí cứu, tuy lúc đó trước mắt ánh lửa đầy trời, nhưng hắn lờ mờ nhìn thấy một góc tay áo của đối phương.
Lúc đó không có nghĩ tới phương diện kia, lúc này liên hệ tới, y phục kia có chút giống chế phục của Tú Y Sứ Giả.
Nghĩ tới đây hắn không ngồi yên được nữa, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, lệnh thủ hạ đuổi theo:
- Đi theo ta.
Nhìn thấy bọn họ hùng hùng hổ hổ rời đi, khóe môi của Thái Y Viện Phán hơi giương lên, bất quá thấy có Thái Y khác tới, thần sắc của hắn lập tức nghiêm chỉnh, lại khôi phục bộ dáng ngày bình thường.
Lại nói sau khi Tổ An cáo biệt Thái Tử Phi, một đường trở lại chỗ ở, hắn mở cửa phát hiện trong phòng không có một ai, nhất thời giật mình:
- Tỷ tỷ?
Nhưng tìm nửa ngày, lại không tìm được người, sớm đã chân trời mờ mịt.
Chẳng biết tại sao, hắn có chút thất lạc, ngồi trên ghế buồn bực nói:
- Đi cũng không nói một tiếng, không có lương tâm.
- Ngươi nói ai không có lương tâm?
Lúc này trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm trêu tức.
Tổ An vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ ngẩng đầu lên, phát hiện một nữ tử mỹ lệ đang tựa ở trên xà ngang, tóc dài như thác nước tùy ý rủ xuống, tư thế cả người vừa tiêu sái vừa thoải mái.
Hắn không thể không cảm thán, có vài nữ nhân đúng là tập hợp thượng thiên sủng ái vào một thân, tùy tiện dựa ở nơi đó cũng như bức tranh hoàn mỹ.
- Ngươi chạy lên đó làm gì?
Tổ An phiền muộn.
- Vừa rồi ta tìm ngươi khắp nơi, sao ngươi không trả lời ta?
- Lần trước ngươi ra cửa một chuyến, kết quả mang Chu Tà Xích Tâm về, lần này trời mới biết ngươi có mang người nào trở về hay không, ta đương nhiên phải trốn trước.
Vân Gian Nguyệt từ trên xà ngang nhảy xuống, tư thái nhẹ nhàng như lông vũ.
- Về phần tại sao không trả lời ngươi, bởi vì bản tọa muốn nhìn thấy phản ứng của ngươi.
- Phản ứng của ta có để giáo chủ hài lòng không?
Tổ An hừ một tiếng.
Khóe miệng của Vân Gian Nguyệt hơi giương lên:
- Nhìn ngươi gấp đến độ sắp khóc, tâm tình của bổn tọa tựa hồ tốt hơn rất nhiều.
Tổ An:
- ...
- Ngươi không khỏi cảm giác bản thân quá tốt rồi, dù nuôi một con mèo con chó, đột nhiên không thấy, ta cũng sẽ gấp đến độ đi tìm bốn phía, huống chi là người.