Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1171 - Chương 1171: Bể Khổ Đi Thuyền

Chương 1171: Bể khổ đi thuyền Chương 1171: Bể khổ đi thuyền

Vân Gian Nguyệt đẩy nam nhân trong ngực ra, cẩn thận kiểm tra tình huống, sắc mặt biến ảo không chừng, hiển nhiên đang tiến hành đấu tranh tâm lý cực kỳ kịch liệt.

Thời điểm Tổ An tỉnh lại, phát hiện mình ngồi xếp bằng ở trên giường, Vân Gian Nguyệt đang ngồi ở đối diện, tóc dài như thác nước không gió tung bay, cực kỳ phiêu dật xinh đẹp.

Càng làm cho hắn giật mình là, bây giờ tay hai người đan nhau, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tay đối phương non mềm.

- Chớ suy nghĩ lung tung, tập trung ý chí, hấp thu dược lực.

Thanh âm lạnh lùng của Vân Gian Nguyệt truyền đến, hiển nhiên đã biết hắn thanh tỉnh.

Tổ An cảm thấy quanh người tràn ngập mùi thuốc, cúi đầu xem xét, phát hiện giữa hai người là Ngũ Uẩn Bí Chi, nó xoay chầm chậm, hẳn là bị khí kình của Vân Gian Nguyệt điều động, mới có thể nổi giữa không trung, thần quang chậm rãi chảy vào chóp mũi của hắn.

Lúc này Vân Gian Nguyệt thu tay:

- Vừa rồi ngươi rơi vào hôn mê, không cách nào tự mình vận chuyển nguyên khí, cho nên ta mới giúp ngươi một tay, hiện tại đã tỉnh, vậy tự mình làm đi.

- Tự mình làm?

Thần sắc của Tổ An cổ quái, nghĩ thầm thật có thể để ta động liền tốt, đáng tiếc nhìn thấy khuôn mặt như sương lạnh của đối phương, hiển nhiên không phải ý tứ mình nghĩ kia.

Hắn đành phải vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, bắt đầu hấp thu dược lực đến ôn dưỡng thần hồn bị hao tổn.

Ai, tác dụng phụ của phím Print quá lớn, chỉ chém gió nhỏ như vậy, đã thiếu chút nữa thần hồn phân liệt, chẳng lẽ phải tới Tông Sư cảnh mới có thể sử dụng nhiều lần?

Sau đó hắn hỏi:

- Giáo chủ tỷ tỷ, thần hồn phải đoán luyện như thế nào mới có thể càng thêm cứng cỏi?

- Thần hồn?

Vân Gian Nguyệt cười nhạo.

- Chờ ngươi tới Tông Sư lại nghĩ những thứ này đi.

- Nhất định phải Tông Sư mới có thể đoán luyện thần hồn?

Tổ An chưa từ bỏ ý định hỏi thăm.

- Đương nhiên.

Vân Gian Nguyệt lạnh nhạt nói.

- Nhất phẩm đến Cửu phẩm nói cho cùng chỉ là vì thối luyện thân thể, chỉ có thân thể càng cứng cỏi cường đại, mới có thể chịu đựng được thần hồn càng mạnh mẽ, tu hành như bể khổ đi thuyền, thân thể càng mạnh, chiếc thuyền kia lại càng lớn càng vững chắc, không đến mức bị bão táp phá hủy. Ngưng tụ thần hồn, chính là có đà và buồm, có thể vượt qua bể khổ càng nhanh...

Tổ An nghe không hiểu gì, chỉ biết rất lợi hại, nhịn không được hỏi:

- Vậy trong lịch sử có người vượt qua bể khổ không?

Vân Gian Nguyệt á khẩu, ngươi nói chuyện phiếm như vậy sẽ không có bằng hữu.

Thần sắc kích động của nàng dần dần bình tĩnh lại:

- Không có, chỉ có người đi xa một chút mà thôi.

Tổ An a một tiếng, đại khái minh bạch ý tứ của đối phương, xem ra lấy phẩm giai bây giờ, là đừng suy nghĩ sự tình đoán luyện thần hồn.

- Đúng vậy, ta nhớ vừa rồi tiến đến, giống như ngã vào một địa phương mềm mại…

Cách một lát sau, Tổ An lại mở mắt, nhịn không được hỏi nghi ngờ trong lòng.

Vân Gian Nguyệt lạnh lùng nói:

- Ngươi nhớ lầm.

Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +444+444+444...

Nhìn hệ thống thu được điểm nộ khí, Tổ An giật mình, chẳng lẽ...

Nhìn thần sắc của đối phương, hắn vẫn là sáng suốt địa không tiếp tục truy vấn.

Lại cách một trận, hắn cảm giác dược hương tiêu mất, mở mắt nhìn, phát hiện Vân Gian Nguyệt đã thu Ngũ Uẩn Bí Chi vào trong hộp.

Hắn không khỏi buồn bực:

- Thuốc này tốt xấu gì cũng là ta tìm đến, đừng nhỏ mọn như vậy nha.

Vân Gian Nguyệt nhướn mày:

- Ngươi biết cái gì, tuy thuốc này đại bổ với thần hồn, nhưng hăng quá hoá dở, một khi quá lượng sẽ có hại, ngay cả tu vi của ta, mỗi lần cũng không dám hút nhiều, ngươi muốn chết thì cứ tiếp tục hút.

Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +233 +233 +233...

Tổ An vội vàng đứng dậy cười làm lành:

- Là ta hiểu lầm giáo chủ tỷ tỷ, đến, ta bóp vai cho ngươi bồi tội.

Đồng thời cũng có chút hiếu kỳ, trước kia ở Minh Nguyệt Thành, mỗi lần thu được điểm nộ khí đều là một con số, hiện tại động một chút lại thu liên tiếp, xem ra người thực lực cường đại, có thể cung cấp hồn lực sẽ càng nhiều.

Vân Gian Nguyệt né tránh tay hắn:

- Ngươi muốn bóp vai cho bổn tọa, hay muốn chiếm tiện nghi?

Tổ An ngượng ngùng cười một tiếng:

- Chí ít ta kính trọng giáo chủ tỷ tỷ không phải giả.

Vân Gian Nguyệt mặc kệ hắn, trực tiếp truy vấn:

- Ngươi đi chỗ Chu Tà Xích Tâm đến cùng phát sinh cái gì, vì sao lại tổn thương thần hồn?

Thần sắc Tổ An nghiêm túc:

- Chu Tà Xích Tâm sinh ra hoài nghi với ta...

Hắn đại khái nói sự tình một lần.

Vân Gian Nguyệt gật đầu:

- Lão hồ ly Chu Tà Xích Tâm này, nếu không hoài nghi ngươi mới có quỷ. Ân, ngươi đến cùng làm sao lừa hắn?

Tổ An giải thích:

- Vừa rồi ta cố ý đi chỗ Tú Y Sứ Giả khác trộm một bộ chế phục...

Kỹ năng phím Print làm sao có thể nói cho nàng, nàng cũng không phải vợ ta.

Vân Gian Nguyệt nhướng mày, hiển nhiên không quá tán thành lời giải thích này:

- Y phục của ngươi là Kim bài Tú Y Sứ Giả, làm sao dễ dàng trộm một bộ, hơn nữa ngươi vẫn không có nói vì sao bị thương thần hồn.

Tổ An đang không biết giải thích như thế nào cho phải, bỗng nhiên sắc mặt của Vân Gian Nguyệt biến hóa:

- Có người tới.

Thân hình nàng lóe lên, trực tiếp trốn ở sau tấm bình phong, thuần thục đến khiến người ta đau lòng.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa:

- Thập Nhất đại nhân có ở đây không?

Tổ An đeo mặt nạ lên, xác định trên người không có gì khác thường, mới đi ra mở cửa, chỉ thấy một thái giám trắng trắng mập mập đứng ở cửa ra vào, vội vàng chắp tay thi lễ nói:

- Nguyên lai là Ôn công công.

- Thập Nhất đại nhân khách khí.

Ôn công công cười híp mắt, Kim bài sứ giả này thật lễ phép, nhìn rất thuận mắt.

Bình Luận (0)
Comment