Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1172 - Chương 1172: Chủ Nhân Thần Bí

Chương 1172: Chủ nhân thần bí Chương 1172: Chủ nhân thần bí

- Hoàng Thượng mời đại nhân đi ngự thư phòng một chuyến.

Tổ An giật mình, chẳng lẽ hỏi thăm kết quả tra án? Nhưng mới qua một ngày, nào có nhanh như vậy.

Hắn không lộ vẻ gì khác thường:

- Tốt, ta đi vào cầm lệnh bài.

Ôn công công cười gật đầu, chỉ cần hắn không chạy trốn, cầm thứ gì vẫn chờ được.

Sau khi vào nhà, Tổ An vừa giả vờ tìm lệnh bài, vừa nguyên khí truyền âm nói cho Vân Gian Nguyệt.

- Ta cũng nghe được.

Vân Gian Nguyệt bổ sung một câu.

- Ngươi cẩn thận.

Nghe nàng nói, Tổ An nhướn mày, ánh mắt sáng mấy phần, xem ra những ngày này độ thiện cảm không có phí công xoạt, nàng đã biết quan tâm người.

Đóng cửa thật kỹ, cùng Ôn công công tới ngự thư phòng, trên đường Tổ An vụng trộm nhét cho hắn một miếng phỉ thúy, thứ này là trước đó Thái Tử Phi ban thưởng:

- Không biết Hoàng Thượng tìm ta có chuyện gì.

Ôn công công thở dài:

- Thập Nhất đại nhân, ngươi là làm khó ta nha.

Dù nói như vậy, nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc thu vào trong tay áo, sau đó mới lên tiếng:

- Bệ hạ tìm đại nhân có chuyện gì, chúng ta chỉ là nô tài, sao dám ngông cuồng dò la thánh ý, chỉ bất quá hôm nay tựa hồ tâm tình của bệ hạ không tốt. A, đúng rồi, hình như Tả Vệ tướng quân cũng ở trong ngự thư phòng.

Thân là thái giám bên người Hoàng Đế, trong cung gió thổi cỏ lay làm sao có thể giấu giếm được hắn, trước đó Trình Hùng và hắn xung đột, còn có Thái Tử Phi đuổi tới giải vây, hắn đều nhất thanh nhị sở.

Hiện tại nguyện ý thu lễ vật, tự nhiên không phải bởi vì cảm thấy hắn hiểu lễ nghĩa, mà vì Thái Tử Phi xem trọng đối phương, mà Trình Hùng lại là người phe phái Tề Vương, cho nên hắn mới mở miệng nhắc nhở, kết một thiện duyên.

- Đa tạ Ôn công công.

Tổ An giật mình, con mẹ nó, lại là Trình Hùng, quả nhiên là âm hồn bất tán, không biết lần này hắn lại làm ra chuyện quỷ gì.

Thậm chí hắn lo lắng, mình còn có thể còn sống rời ngự thư phòng hay không, hừ, nếu không lúc đó lại sử dụng “Phím Print” liều một phen.

Vừa nghĩ như thế, tâm hắn hỗn loạn dần dần an định lại.

Hai người đến ngự thư phòng, Ôn công công ở ngoài cửa cung cung kính kính thi lễ:

- Bệ hạ, Thập Nhất đại nhân đã đến.

- Để hắn vào.

Bên trong truyền tới thanh âm uy nghiêm.

Ôn công công nghiêng người né ra, nhìn Tổ An ra hiệu.

Tổ An gật đầu mỉm cười, nhưng trong lòng thì nhảy một cái, chẳng lẽ Hoàng Đế trở về, như vậy giáo chủ tỷ tỷ sẽ nguy hiểm.

Sau khi vào cửa, nhìn thấy tấm gương to lớn trên long ỷ, Tổ An nhất thời buông lỏng một hơi, còn tốt, chỉ là một sợi thần niệm.

Bất quá nhìn sao kỳ quái như thế, giống như di ảnh, Hoàng Đế cũng không sợ điềm xấu.

Trong phòng còn có một người, Trình Hùng cung cung kính kính đứng ở một bên, nhưng lại vụng trộm nhìn mình, miệng cười lạnh, tựa hồ tiên đoán được kết cục bi thảm của hắn.

Tổ An không để ý tới hắn, nhìn Hoàng Đế thi lễ:

- Bái kiến bệ hạ!

Nam tử trong gương chậm rãi mở mắt, hắn cũng không có nói nhảm, thẳng vào chủ đề:

- Tả Vệ tướng quân nói ngươi cấu kết thích khách, có việc này không?

Tổ An sớm có dự cảm, cho nên không kinh hoảng:

- Bệ hạ, thần oan uổng, ta làm sao có thể cấu kết với thích khách, hoàn toàn là Trình tướng quân vu oan hãm hại.

- Nói xấu?

Trình Hùng cười lạnh.

- Ngày trước có phải ngươi đến Thái Y Viện tìm kiếm dược vật trị liệu thần hồn không?

Trong lòng Tổ An hơi hồi hộp, vấn đề quả nhiên xuất hiện ở đây.

Hắn đáp:

- Không sai, ta xác thực qua đó.

Việc này rất nhiều người nhìn thấy, không cần thiết phủ nhận.

Trình Hùng nói:

- Đại Tông Sư đối phó một tiểu nhân vật như ngươi, sao lại dùng đến thần hồn thương tổn, hơn nữa ngay từ đầu nữ thích khách kia biểu hiện ra ngoài chỉ có tu vi Tông Sư, không có khả năng chủ động bại lộ thủ đoạn công kích thần hồn, thần hồn của ngươi làm sao có thể bị hao tổn? Theo ta thấy, ngươi tìm loại dược vật có thể trị thương thế thần hồn, hơn phân nửa là cho nữ thích khách kia.

Tổ An xém chút giơ ngón tay cái lên, gia hỏa này từ đầu tới đuôi, trên cơ bản đều đoán đúng sự thật.

Đương nhiên trên miệng không có khả năng thừa nhận:

- Trình tướng quân ngươi không phải Đại Tông Sư, làm sao biết ý nghĩ của Đại Tông Sư, ngươi như vậy khác gì nông phụ ở thôn quê đoán bừa Hoàng Hậu nương nương thích ăn bánh nướng?

- Ngươi...

Trình Hùng tức giận đến toàn thân phát run, miệng của gia hỏa này thật lợi hại, hắn phát hiện mỗi lần mình đều không chiếm được tốt.

Đến từ Trình Hùng, điểm nộ khí +311+311+311...

- Làm càn!

Lúc này Hoàng Đế ở trong gương mở mắt, ánh mắt uy nghiêm rơi vào trên người Tổ An, hiển nhiên nghe hắn cầm Hoàng Hậu ra làm ví dụ cực kỳ khó chịu.

Lúc này Tổ An mới ý thức được thế giới này thật có Hoàng Hậu, quen miệng rồi.

May mắn Hoàng Đế không có xoắn xuýt điểm này, hắn mắt sáng như đuốc nhìn Tổ An:

- Đêm đó ngươi đến ngự thư phòng, tựa hồ không thấy thần hồn của ngươi bị hao tổn.

Khóe miệng của Trình Hùng nhếch lên, Hoàng Thượng đã nói như vậy, lần này hết thảy đều kết thúc, nhìn ngươi chết như thế nào.

Trong lòng Tổ An cảm giác nặng nề, vội vàng giải thích:

- Lúc đó ta còn không có ý thức được thụ thương, là sau khi rời ngự thư phòng, thương thế mới bạo phát ra.

Hoàng Đế nhíu mày, Đại Tông Sư thật có thủ đoạn như vậy.

Lúc này Trình Hùng cười lạnh nói:

- Thập Nhất đại nhân nói láo như vậy không có ý nghĩa, Hoàng Thượng tu vi bực nào, liếc nhìn là có thể phán đoán ra thần hồn của ngươi có bị thương hay không.

Nói xong nhìn Hoàng Đế thi lễ:

- Mời Hoàng Thượng làm chủ!

Hoàng Đế gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tổ An, hai đạo kim quang như thực chất nhàn nhạt bao phủ, căn bản không cho hắn cơ hội phản bác.

Bình Luận (0)
Comment