- Trình... Trình Cương?
Lúc này Sở Ấu Chiêu thấy rõ người nằm trên mặt đất, sắc mặt đại biến.
Sở Sơ Nhan chú ý tới vết máu ở đũng quần, đại khái đã minh bạch xảy ra chuyện gì, quay đầu răn dạy muội muội:
- Ngươi làm gì đó, Giáo Phường Ty là nơi ngươi có thể tới sao?
Lúc này khuôn mặt của Sở Ấu Chiêu trắng bệch, hiển nhiên cũng ý thức được vừa rồi đáng sợ như thế nào, bây giờ bị tỷ tỷ răn dạy, vội vàng nói:
- Đại biểu ca nhị biểu ca gọi ta tới, bọn họ nói nam nhân quý tộc làm sao có thể không đến Giáo Phường Ty, ta lo lắng bị người hoài nghi, cho nên mới theo... theo mở mang kiến thức, để về sau trò chuyện sự tình Giáo Phường Ty, ta cũng có cái giải thích.
Tổ An thì nhìn ra phía ngoài, động tĩnh lớn như vậy, vì sao huynh đệ Tần gia chẳng quan tâm?
Sở Sơ Nhan vừa tức vừa buồn cười:
- Coi như sự tình nữ giả nam trang bộc lộ, cũng không nên tới Giáo Phường Ty, đây là địa phương nào ngươi không biết sao! Ta nghe ngươi theo hai vị biểu ca tới, gấp đến độ một đường chạy vội, đáng tiếc vẫn chậm một bước, may mắn có tỷ phu ngươi ở chỗ này...
Nói đến đây giọng nói của nàng ngừng lại, nghi ngờ nhìn Tổ An:
- Đúng rồi, vì sao ngươi lại ở chỗ này?
Tổ An cười ngượng:
- Ta muốn tra án, theo dõi Trình Cương đến, người chính trực vĩ ngạn như ta, làm sao có thể đến Giáo Phường Ty ăn chơi?
Thấy hắn không phải tới chỗ này chơi, trên mặt Sở Sơ Nhan lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bất quá vẫn đâm một câu:
- Hừ, ban đầu là ai đến Thần Tiên Cư chơi, chọc tới hoa khôi Thu Hồng Lệ?
Tổ An:
- ...
Cảm nhận được oán niệm nồng đậm trong giọng nói của đối phương, chắc hẳn còn chưa nguôi giận, vì vậy hắn rất sáng suốt im lặng.
Lúc này Sở Ấu Chiêu đỏ mặt đi tới:
- Tỷ phu, cám ơn ngươi.
Tổ An cười ha ha:
- Ta không đảm đương nổi, ở trong lòng một ít người, ta chính là loại người xấu xa không chịu nổi.
Sở Ấu Chiêu ôm tay hắn lắc lắc:
- Thật xin lỗi, ta hiểu lầm tỷ phu, tỷ phu là người tốt nhất trên đời...
Một đống lớn lời dỗ ngon dỗ ngọt như không cần tiền xuất hiện, biết rõ nàng là nịnh nọt mình, nhưng nghe lại rất hưởng thụ.
Tổ An:
- ...
Bản lĩnh làm nũng của nha đầu này thật nhất tuyệt, có một loại mị lực khiến người ta không cách nào tức giận.
So với Sở Sơ Nhan lạnh lùng như băng, hoặc Sở Hoàn Chiêu điêu ngoa như nữ hán tử, tam muội lại rất được người ưa thích.
Bất quá bây giờ ngươi nữ giả nam trang ai, bị một nam nhân ôm lấy nũng nịu, vẫn có chút ghê ghê.
Lúc này Sở Sơ Nhan nhíu mày:
- Được rồi, đã bao lớn, còn cùng tỷ phu lôi lôi kéo kéo, cũng không biết xấu hổ.
Một tiếng cười duyên truyền đến:
- Nha, Sở đại tiểu thư quả nhiên là bình dấm chua, ngay cả đệ đệ cũng ghen được.
Tóc gáy toàn thân Tổ An dựng đứng, tuy hồng nhan tri kỷ đông đảo rất thoải mái, nhưng loại Tu La Tràng này không khỏi quá kinh khủng.
Sở Sơ Nhan quay đầu:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Nàng nhanh chóng suy đoán, chẳng lẽ nàng và A Tổ hẹn hò ở chỗ này?
Nghĩ tới đây, mặt nàng dày đặc sương lạnh.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +404+404+404...
- Đương nhiên là A Tổ hẹn ta ở chỗ này.
Thu Hồng Lệ cười híp mắt nói, đồng thời rất ngọt ngào rúc vào lòng Tổ An.
Sắc mặt Sở Sơ Nhan càng băng lãnh, như một núi lửa sắp phun trào.
Tổ An tê cả da đầu, vội vàng đẩy Thu Hồng Lệ ra:
- Hồng Lệ, ngươi cần gì phải nói đùa như vậy, việc cấp bách là làm sao khắc phục hậu quả.
Con một của Tả Vệ tướng quân bị phế ở chỗ này, tuyệt đối sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Thu Hồng Lệ tự nhiên biết sự kiện này sẽ rất phiền phức, nên không dám trêu đùa nữa:
- Vừa rồi ta đã để hai vị công tử Tần gia ngủ, tạm thời bọn họ sẽ không tới.
Tổ An nghĩ thầm khó trách bên này động tĩnh lớn như vậy, hai gia hỏa kia vẫn không có phản ứng gì, còn tưởng bọn họ không để ý đến chuyện bên ngoài, vất vả cần cù cày cấy.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, hiển nhiên hơi nghi hoặc nàng làm sao để hai vị biểu ca vô thanh vô tức ngủ say, phải biết bọn họ ở trong đồng lứa cũng là người nổi bật.
Chẳng qua hiện nay đây không phải trọng điểm, nàng nhìn Trình Cương, lạnh nhạt nói:
- Nói là ta làm, Tả Vệ tướng quân lợi hại hơn nữa, cũng không làm gì được Sở gia chúng ta.
Sở gia dù sao cũng là Công Tước, hơn nữa hùng cứ một phương, trong tay còn có binh quyền, một Tả Vệ tướng quân tự nhiên không cần sợ.
Tổ An đang tự hỏi lợi và hại khi làm như vậy, Thu Hồng Lệ lại cười nhạo:
- Đều nói Sở đại tiểu thư cực kì thông minh, nhưng ta nhìn bất quá cũng chỉ như vậy.
Sở Sơ Nhan lạnh lùng:
- Muốn nói thì nói đàng hoàng, đừng âm dương quái khí như vậy.
Thu Hồng Lệ giải thích:
- Chẳng lẽ Sở đại tiểu thư quên đây là địa phương nào? Đây là Giáo Phường Ty, một khi lan truyền ra ngoài, Trình Cương ở Giáo Phường Ti bị ngươi phế, ngươi còn muốn danh tiếng không?
Sở Sơ Nhan biến sắc, nàng cũng kịp phản ứng, một khi sự kiện này lan truyền ra, quần chúng nhiều chuyện không biết nội tình, sẽ vô ý thức nghĩ nàng ở trong Giáo Phường Ti bị Trình Cương ô nhục, sau đó phẫn nộ phế người.
- Đa tạ nhắc nhở.
Dù có chút không tình nguyện, nhưng nàng xưa nay ân oán rõ ràng, vẫn cảm kích Thu Hồng Lệ chỉ điểm.
Thu Hồng Lệ cười duyên:
- Đừng cám ơn ta, ta chỉ không muốn A Tổ thương tâm.
Sở Sơ Nhan hận đến nghiến răng, vốn hơi cảm kích đối phương, không nghĩ tới hồ ly tinh này vẫn chán ghét như vậy.
Tổ An trầm tư một lát:
- Nói Ấu Chiêu động thủ đi, dù sao hắn cũng là “nam nhân”, không sợ người khác nghĩ lung tung, huống chi lấy địa vị của hắn ở Tần gia, Tần gia cũng sẽ che chở hắn, tự nhiên không sợ Trình Hùng trả thù.