Tổ An nhịn không được cảm thán nói:
- Làm đồ đệ của ngươi thật đáng thương, ngay từ đầu đã bị ngươi lợi dụng, đau lòng Hồng Lệ nhà ta.
Vân Gian Nguyệt bình tĩnh nói:
- Bọn họ có thể trở thành đồ đệ của ta, được tư nguyên không biết tốt hơn trước đó bao nhiêu, theo như nhu cầu có cái gì đáng thương. Lại nói, Hồng Lệ không giống người khác, nàng là đích truyền của ta, chỉ có nàng được ta chân truyền công pháp tu hành.
Tổ An nhịn không được trợn trừng mắt:
- Công pháp lão xử nữ kia của ngươi, còn không bằng không truyền cho nàng.
Bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, Vân Gian Nguyệt tu luyện Thiên Ma Mị Âm, tựa hồ giống một kỹ năng của Đát Kỷ, đến cùng là trùng hợp hay có liên hệ nào đó?
Ân, dù sao đều là mị công, kém cũng không nhiều nha.
- Ngươi nói cái gì!
Nghe được mấy chữ công pháp lão xử nữ, Vân Gian Nguyệt nhảy dựng lên.
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +999+999+999...
Hiển nhiên lời này đối với nàng mà nói lực sát thương quá mạnh.
Tổ An vội vàng đổi chủ đề:
- Đúng rồi, lần trước ta cứu Hồng Lệ, còn nhìn thấy một cao thủ trong giáo các ngươi bị Trình Hùng bắt, hình như là người ở Đông Cung tranh đấu với Thái Tử Thiếu Phó.
Nghe đến chính sự, Vân Gian Nguyệt không để ý tức giận, hồi đáp:
- Hắn là trưởng lão Tôn Lý Chân trong giáo, làm người chính trực, cũng trung thành tuyệt đối với ta.
Nói tới chỗ này, nàng có chút phiền muộn, lần này đến hoàng cung hành thích, dòng chính của nàng có thể nói tổn thất nặng nề.
- Nhìn ra được.
Tổ An nhớ lại lúc trước Tôn Lý Chân có cơ hội bình an rời đi, nói cho cùng là vì cứu Thu Hồng Lệ thoát hiểm mới bị bắt.
Nghĩ tới đây hắn nhịn không được hỏi:
- Theo ta biết, Ma giáo các ngươi cao thủ như mây, vì sao lần này chỉ có vài người này.
Hắn nhớ Thu Hồng Lệ nhắc qua, trong giáo còn có Phó giáo chủ, Tả Hữu Sứ, chư Pháp Vương, tất cả trưởng lão cùng với bát đại tán nhân, lần này vào hoàng cung ám sát, cảm giác không có thấy những Pháp Vương, sứ giả gì kia.
Vân Gian Nguyệt thở dài:
- Trước đó đã nói trong giáo phe phái mọc lên như rừng, tuy ta là giáo chủ, nhưng rất nhiều chuyện không cách nào một lời chỉ định, lần này vào hoàng cung hành thích, rất nhiều người trong giáo không đồng ý, tuy ta vận dụng quyền lực giáo chủ thúc đẩy việc này, nhưng mấy phe phái khác đều ứng phó, ta chỉ có thể để bọn hắn đi ngăn chặn mấy đạo nhân mã khác trong hoàng thành, chiến trường chính chỉ có thể ta mang theo dòng chính lao lên.
Tổ An nhịn không được đậu đen rau muống:
- Không nghĩ tới ngươi đã thành Đại Tông Sư, lại còn biệt khuất như thế.
Vân Gian Nguyệt tức giận nói:
- Hoàng Đế thành thiên hạ đệ nhất, sự tình biệt khuất còn một đống lớn, người sống một đời, sao có thể tùy tâm sở dục.
Tổ An có chút lo âu liếc nhìn nàng:
- Chiếu thuyết pháp của ngươi, lần này vào hoàng cung hành thích, dòng chính của ngươi tổn thất nặng nề, ngươi cũng bị thương nặng, đến thời điểm vị trí giáo chủ của ngươi còn làm được vững vàng không?
Vân Gian Nguyệt ngạo nghễ nói:
- Bổn tọa chưa chết, trong giáo ai lật được trời.
Tổ An nghĩ thầm ngươi đừng lập Flag tào lao, vạn nhất sau khi trở về bị phản nghịch soán vị, ta sẽ không nỡ.
Bất quá nghĩ lại, tu vi của đối phương còn đó, mình không cần buồn lo vô cớ.
Lực chú ý của hắn trở lại chính đề:
- Còn có chuyện phiền toái, hiện tại những thích khách bị bắt làm tù binh đều ở trong tay Hữu Vệ tướng quân Quách Chí, ta chưa hẳn có thể tiếp xúc được bọn họ.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng:
- Ngươi và Thái Tử Phi quan hệ không phải rất tốt sao, thi triển mỹ nam kế với nàng, phải biết Trình Hùng là người Tề Vương, muốn trừ hắn không đơn thuần chỉ có ngươi.
Trong lòng Tổ An hơi động, nhịn không được cười rộ lên:
- Giáo chủ tỷ tỷ thông minh tài trí, tương lai nếu người nào cưới được ngươi, chỉ sợ không cách nào trêu chọc nữ nhân khác.
- Xéo đi, bổn tọa muốn liệu thương.
Vân Gian Nguyệt xụ mặt đuổi hắn đi, nếu trước kia có người nói như vậy, nàng đã sớm đập chết đối phương.
Đáng tiếc những ngày này ở chung, nàng dần dần quen gia hỏa này nói đùa.
Bất quá trong thời gian ngắn nàng còn không kéo xuống được mặt mũi của cao nhân tiền bối, giết lại không thể giết, đành phải đuổi hắn đi.
Tổ An cười cười rời tiểu viện, hắn cũng không có dựa theo Vân Gian Nguyệt nói, lấy thân phận của Kim bài Thập Nhất đi tìm Thái Tử Phi, mà thay đổi trang phục của Thái Tử Xá Nhân.
Một đường đi tới Đông Cung mới, những ngày này Thái Tử Thiếu Phó có thương tích trong người, không cách nào lên lớp, đại bàn tử vui vẻ ở trong cung cùng đám tiểu thái giám chơi trò chơi.
Tổ An nhìn một chút, liền tự mình đi tìm Thái Tử Phi.
Được thông báo, Tổ An đi vào, phát hiện Thái Tử Phi đang nhìn chân trời ngoài cửa sổ ngẩn người, ngoài cửa sổ luồng gió mát thổi qua, tựa hồ còn có thể ẩn ẩn thấy được lông tơ tỉ mỉ trên mặt, đó là tiêu chí đặc thù của thiếu nữ.
Tổ An âm thầm thở dài một hơi, nữ nhân này có trượng phu như vậy, đoán chừng cũng rất mệt mỏi.
Hắn ho nhẹ một tiếng, tỏ ý mình đã đến, Thái Tử Phi lấy lại tinh thần, hai tay giao nhau đặt ở bụng dưới, lưng eo thẳng tắp, lại khôi phục hình tượng ung dung cao quý bình thường:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Tổ An khó xử nhìn cung nữ thái giám xung quanh:
- Thần có chuyện quan trọng muốn nói riêng với Thái Tử Phi một chút.
Thái Tử Phi nhíu mày, nhìn hắn một lúc lâu liền phất phất tay tỏ ý các cung nữ ra ngoài:
- Nếu phát hiện ngươi không có chuyện gì quan trọng, đừng trách ta phạt ngươi.
Bọn cung nữ thái giám lui ra ngoài, bất quá đại môn vẫn mở, hiển nhiên quy củ trong cung, không có khả năng để Thái Tử Phi và nam nhân khác đơn độc ở chung một phòng.