Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1196 - Chương 1196: Đừng Nên Xem Thường Người Nhỏ Yếu

Chương 1196: Đừng nên xem thường người nhỏ yếu Chương 1196: Đừng nên xem thường người nhỏ yếu

Về sau mình phải lấy đó mà làm gương, tuyệt đối đừng nghĩ có thể được gia hỏa này hoàn toàn tín nhiệm.

Hắn ho nhẹ một tiếng, hơi khó xử nói:

- Thế nhưng ta chỉ là có chút quan hệ tư nhân với Thu Hồng Lệ, cùng Ma giáo tổng thể không có quan hệ gì, trong bọn họ rất nhiều người còn muốn trừ ta cho thống khoái, ta lo lắng rất khó đánh vào nội bộ, chết là chuyện nhỏ, hủy đại sự của bệ hạ mới là chuyện lớn.

Tư thái vẫn phải cho, ta và Ma giáo không có quan hệ gì, tuyệt đối không biết Vân Gian Nguyệt.

Hoàng Đế vui vẻ, tuy biết gia hỏa này đang vuốt mông ngựa, nhưng nghe rất thoải mái nha:

- Cái này dễ dàng, thiên lao không phải còn nhốt mấy thích khách Ma giáo sao, ngươi nghĩ biện pháp cứu bọn họ ra ngoài, Ma giáo tự nhiên nhận nhân tình, lại thêm Thu Hồng Lệ, ngươi tự nhiên có thể thuận thế đánh vào nội bộ của bọn họ.

Tổ An trợn mắt hốc mồm, còn có chuyện tốt như vậy?

Mấu chốt là trước đó mặc kệ Thu Hồng Lệ hay Vân Gian Nguyệt đều cầu hắn giúp đỡ cứu người, thậm chí các nàng còn không hy vọng xa vời mình có thể cứu được, chỉ cần những giáo chúng kia chết thống khoái, không bị tra tấn là được rồi.

Ai biết Hoàng Đế bảo hắn đi cứu, như vậy còn sợ cọng lông.

Thấy hắn ngẩn người, Hoàng Đế cau mày nói:

- Thế nào, làm không được?

- Ta hết sức đi thử một chút.

Tổ An giả bộ như khó xử, vụng trộm lại xém chút cười ra tiếng.

Hoàng Đế nói:

- Đừng tưởng sự kiện này rất dễ dàng, trong Ma giáo cũng không thiếu người thông minh, đặc biệt là Vân Gian Nguyệt có thể tu thành Đại Tông Sư, còn có thể nghĩ đến kế sách giá họa, tuyệt đối là hạng tài trí, làm sao để bọn hắn không sinh ra hoài nghi là chuyện của ngươi, ngoài ra ta sẽ để Quách Chí ở trong tối phối hợp ngươi.

- Đa tạ Hoàng Thượng chỉ điểm.

Tổ An âm thầm đậu đen rau muống, ngươi thổi phồng mưu trí của Vân Gian Nguyệt đến thiên hoa loạn trụy, kết quả mình tuỳ tiện nhìn thấu mưu kế của nàng, đây không phải đang biến tướng khen mình sao.

- Được, ngươi lui ra đi.

Hoàng Đế phất phất tay, hiển nhiên lại muốn bắt đầu tu luyện.

Tổ An cắn răng nói:

- Bệ hạ, thần còn có một yêu cầu quá đáng.

Hoàng Đế có chút ngoài ý muốn mở mắt.

Tổ An nói:

- Ta nguyện ý giúp Hoàng Thượng đánh vào nội bộ Ma giáo, nhưng Thu Hồng Lệ mấy lần cứu tánh mạng của thần, bởi vì cái gọi là tri ân đồ báo, ta muốn cả gan thỉnh cầu Hoàng Thượng tương lai diệt Ma giáo xong, tha cho nàng một mạng.

Hắn tận lực đóng vai nhân vật cần phải đóng, quyết không thể để Hoàng Đế ý thức được lúc này trong lòng hắn vui vẻ nở hoa.

Hoàng Đế cười lạnh.

- Ngươi tri ân đồ báo, còn không phải thèm thân thể của người ta?

Tổ An cười ngượng, bộ dáng quẫn bách.

Hoàng Đế lên tiếng:

- Thôi được, chỉ cần ngươi thành công giúp trẫm diệt Ma giáo, chỉ là một nữ nhân, trẫm thưởng cho ngươi là được, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nàng triệt để từ bỏ thân phận phản tặc, bằng không đừng trách trẫm hạ thủ không lưu tình.

- Đây là nhất định, đây là nhất định.

Tổ An không ngừng nói.

- Cút đi.

Hoàng Đế lạnh nhạt nói.

Tổ An rời ngự thư phòng, tuy trên mặt nhìn không ra dị thường, nhưng trong lòng cực kỳ ngưng trọng.

Ở trong mắt Hoàng Đế, hắn chỉ là con kiến tùy thời có thể bóp chết, căn bản sẽ không để ở trong lòng.

Mình trốn được lần một lần hai, nhưng nhiều lần như vậy, hắn cũng không tin mỗi lần đều có vận khí tốt như thế.

Hừ, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, đừng nên xem thường người nhỏ yếu! Hắn âm thầm đậu đen rau muống niệm một câu danh ngôn.

Trình Hùng ba lần bốn lượt muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mình có thể thành công phản kích; nhưng bây giờ đến phiên Hoàng Đế, mình thật có bản lãnh đối phó hắn sao?

Hắn đường đường là thiên hạ đệ nhất cường giả!

Trừ khi...

Ánh mắt hắn tinh quang lấp lóe, tựa hồ trong lòng có hình thức ban đầu của kế hoạch nào đó.

Một đường trở lại biệt viện của mình, Vân Gian Nguyệt giả vờ thuận miệng nói:

- A, không có việc gì sao, còn tưởng Hoàng Đế muốn giết ngươi chứ.

Lấy tu vi của nàng, trước đó Ôn công công lộ ra lời nói làm sao giấu diếm được.

Nhìn giai nhân tóc dài phất phới, tâm tình của Tổ An nhất thời tốt hơn nhiều:

- Nếu Hoàng Đế thật giết ta, ngươi có thể vì ta tự tử hay không?

Hắn đương nhiên sẽ không lộ ra sự tình phát sinh ở ngự thư phòng, nếu không lợi dụng xoạt hảo cảm của hai vị mỹ nhân, quả thực là phung phí của trời.

Thần sắc của Vân Gian Nguyệt thoáng cái lạnh xuống:

- Xú tiểu tử, đừng tưởng ngươi cứu ta, ta sẽ không dám giết ngươi.

Thấy hệ thống không có thu được điểm nộ khí, trong lòng Tổ An đại khái nắm chắc:

- Ai, muốn giết ta nhiều người lắm, thêm ngươi không nhiều.

Vân Gian Nguyệt nhíu mày, bất quá cảm nhận được vẻ tiêu điều trong giọng nói của hắn, nên không nói gì nữa.

Trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nàng mở miệng nói:

- Ta phải rời đi.

Tổ An lo lắng:

- Đừng, nếu không về sau ta không tùy tiện đùa giỡn ngươi, thực ra ta cũng không phải cố ý muốn khinh bạc ngươi, chẳng qua cảm thấy đường đường giáo chủ Ma giáo, bộ dáng tức giận lại nhìn rất đẹp.

Vân Gian Nguyệt tức giận liếc hắn một cái:

- Bổn tọa sớm muộn gì cũng có một ngày nhịn không được đánh chết ngươi.

Trong khoảng thời gian hai người ở chung này, nàng cũng đại khái hiểu tính tình của gia hỏa này, biết hắn không giống rất nhiều người trên thế giới này, trong lòng không có nhiều lễ nghi phức tạp, tuy có lúc nói chuyện khiến người ta tức giận, nhưng chính bởi vì như vậy, nàng mới cảm thấy khó được.

Dù sao từ khi võ công của nàng đại thành, không còn có người dám nói đùa với nàng như vậy.

- Tỷ tỷ là điển hình nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ nha.

Tổ An thu hồi nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment