Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1197 - Chương 1197: Luận Kẻ Đồi Bại Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 1197: Luận kẻ đồi bại tự ta tu dưỡng Chương 1197: Luận kẻ đồi bại tự ta tu dưỡng

- Thế nhưng bây giờ thương thế của ngươi còn chưa lành, mạo muội rời đi quá nguy hiểm.

Vân Gian Nguyệt lắc đầu:

- Bây giờ Hoàng Đế trở về, cùng ở trong hoàng cung, theo thương thế của ta dần dần khôi phục, khí tức rất khó lừa gạt được hắn, ở lại nguy hiểm hơn, cũng sẽ hại ngươi.

Biết được nguyên nhân này, Tổ An đương nhiên sẽ không xử trí theo cảm tính:

- Vậy thì tốt, ta trước nghĩ biện pháp đưa ngươi ra hoàng cung.

Nàng ra khỏi thành tuyệt đối không thể gây nên bất kỳ gợn sóng nào, bằng không kinh động Hoàng Đế, nàng muốn đi cũng đi không được.

Trong lòng hắn hơi động, lập tức nghĩ tới một kế.

Tổ An suy tư, Vân Gian Nguyệt cũng có lo lắng đồng dạng, do dự một chút mới nói:

- Ngươi không cần quản ta, miễn cho liên lụy ngươi.

Tổ An khẽ giật mình:

- Lời này có ý gì, nếu như sợ ngươi liên lụy, lúc trước ta sẽ không cứu ngươi.

- Ta tự nhiên biết ngươi là người hiệp can nghĩa đảm, nhưng hôm nay không giống, ta dự định đi thiên lao một chuyến, ngươi giúp ta đã đủ nhiều, không thể lại liên lụy ngươi.

Thời điểm Vân Gian Nguyệt, không khỏi quan sát hắn, tuy bình thường gia hỏa này miệng lưỡi trơn tru, nhưng đáng tin hơn rất nhiều kẻ luôn mồm trung nghĩa vô song trong giáo, Hồng Lệ theo hắn cũng không tính bôi nhọ, đáng tiếc nàng tu luyện công pháp có vấn đề, trong thời gian ngắn hai người đã định trước hữu duyên vô phận.

Tổ An bị nàng nói hiệp can nghĩa đảm mà đỏ mặt, nếu không phải nhìn ngươi dung mạo xinh đẹp, ta chưa hẳn tích cực như vậy.

Thân là một tra nam, hắn vẫn có tự mình hiểu lấy.

Bất quá lập tức kịp phản ứng, giật mình hỏi:

- Ngươi muốn đi thiên lao, chẳng lẽ ngươi định cứu những đồng bạn kia? Như vậy không phải chịu chết sao.

Vân Gian Nguyệt lắc đầu, tóc dài hơi phiêu động:

- Không phải đi cứu bọn họ, mà là đi giết bọn hắn.

Tổ An:

- ...

Phương thức tư duy của người Ma giáo đều nhảy vọt như thế sao? Sắp bị nàng lượn choáng.

Lúc này Vân Gian Nguyệt mới giải thích:

- Ta vẫn có tự mình hiểu lấy, Hoàng Đế tọa trấn trong cung, dù ta ở thời kỳ toàn thịnh cũng không cách nào cứu người, huống chi hiện tại bị trọng thương? Ta đi thiên lao là muốn cho bọn hắn giải thoát, lần trước nghe ngươi nói bọn họ bị đánh không thành hình người, ta làm giáo chủ không cứu bọn họ, tốt xấu gì cũng nên để bọn hắn sớm giải thoát, không còn bị tra tấn.

Giọng nói của nàng tiêu điều, hiển nhiên vì mình bất lực mà phẫn nộ và áy náy.

Thần sắc Tổ An cổ quái nhìn nàng, Vân Gian Nguyệt cho rằng hắn muốn khuyên mình, nói thẳng:

- Ngươi không cần khuyên, sự kiện này không giải quyết, đạo tâm của ta sẽ bị hao tổn, rất có thể không cách nào tiến thêm. Ngoài ra ta giải thoát bọn họ, vừa vặn cũng miễn cho thân phận của ngươi bại lộ.

Trước đó Tổ An vì ổn định đám người Cổ Nguyệt Nhất, hứa hẹn sau khi sự việc kết thúc sẽ cứu bọn họ, bây giờ qua nhiều ngày như vậy, chỉ sợ bọn họ cũng bắt đầu lo nghĩ, một khi rơi vào tuyệt vọng, rất có thể sẽ khai Tổ An ra ngoài.

Nghe nàng nói như vậy, Tổ An không khỏi xấu hổ, lúc này giáo chủ tỷ tỷ còn cân nhắc cho mình, mình lại muốn chiếm tiện nghi của nàng.

Hắn hắng giọng nói:

- Thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, ngươi đi qua quá nguy hiểm, giao cho ta, ta xem có thể cứu bọn hắn ra hay không.

- Cứu, làm sao cứu?

Vân Gian Nguyệt sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, dưới cái nhìn của nàng, bây giờ Hoàng Đế tọa trấn trong cung, muốn cứu người quả thực là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.

- Tự nhiên không phải dựa vào vũ lực, mà phải dùng trí.

Tổ An chỉ chỉ đầu mình, vẻ mặt chân thành nhìn nàng.

- Ta đi qua thiên lao, quen những người kia, muốn làm cái gì cũng thuận tiện. Những ngày này ta thấy ngươi lo nghĩ, thường xuyên nhìn phương hướng thiên lao u sầu, cho nên ta cũng một mực suy tư phương pháp cứu người. Vốn muốn cho ngươi niềm vui bất ngờ, nhưng biết ngươi muốn đi mạo hiểm, ta chỉ có thể nói sớm.

Trong đầu lại toát ra một người tí hon màu trắng chửi mình là thứ cặn bã, cầm nhân tình miễn phí của Hoàng Đế đi tán gái.

Lúc này lại toát ra một người tí hon màu đen khác ở bên cạnh mỉa mai:

- Phi, chuyện tình cảm có thể gọi cặn bã sao?

Vân Gian Nguyệt nhìn ánh mắt sáng rực của hắn, lần đầu tiên có chút bối rối, vô ý thức lui về sau một bước:

- Nguyên lai... Nguyên lai ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy.

Thấy nàng tâm hoảng ý loạn, Tổ An âm thầm cảm khái, nữ nhân này phương diện tu hành là Đại Tông Sư, đáng tiếc làm lão xử nữ nhiều năm, phương diện cảm tình giống như tờ giấy trắng.

- Dù nói thế nào chúng ta cũng là bằng hữu ở chung nhiều ngày như vậy, ta sao có thể không phân ưu thay bằng hữu.

Tổ An cũng không có càng tiến một bước, hiện tại quan hệ của hai người vẫn chưa tới, nếu quá nóng vội ngược lại dễ đả thảo kinh xà.

Nhiệm vụ bí mật của Hoàng Đế là để cho ta tiến vào nội bộ Ma giáo, ân, tiến vào trong giáo chủ Ma giáo tính toán thành công không?

- Bằng hữu...

Nghe được từ này, tâm tình hỗn loạn của Vân Gian Nguyệt mới thoáng an định, không khỏi lườm hắn một cái.

- Ai cùng ngươi... ở chung, nói khó nghe như vậy.

Ngày bình thường nàng đều lãnh ngạo bá đạo, khó được lộ ra thần thái tiểu nữ nhi.

Trong lúc nhất thời Tổ An không khỏi nhìn ngốc.

Chú ý tới ánh mắt của hắn, Vân Gian Nguyệt cũng ý thức được mình hơi thất thố, vội vàng khôi phục uy phong bá đạo ngày bình thường:

- Nhìn cái gì vậy, lại nhìn có tin ta móc tròng mắt của ngươi xuống hay không?

Đồng thời trong lòng nàng âm thầm cảnh cáo mình, gia hỏa này là nam nhân của Hồng Lệ, đừng làm trò cười cho người khác nhìn.

- Giáo chủ tỷ tỷ thật là thiên sinh lệ chất, ngay cả thời điểm tức giận cũng đẹp như vậy.

Bình Luận (0)
Comment