Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1198 - Chương 1198: Luận Kẻ Đồi Bại Tự Ta Tu Dưỡng (2)

Chương 1198: Luận kẻ đồi bại tự ta tu dưỡng (2) Chương 1198: Luận kẻ đồi bại tự ta tu dưỡng (2)

Thấy nàng cố ý giả ra bộ dáng tức giận, Tổ An lại xém chút cười thành tiếng, phương diện này ngươi không lừa gạt được ta, không có điểm nộ khí đã bán ngươi rồi.

Nghe hắn khen mình, Vân Gian Nguyệt nhịn không được mừng rỡ, bất quá vẫn xụ mặt nói:

- Ta là sư phụ của Hồng Lệ, có lúc nói đùa vẫn nên chú ý phân tấc.

Tổ An bĩu môi:

- Đã nói chúng ta luận riêng rồi.

Vân Gian Nguyệt nhướn mày, đang định phát tác, Tổ An vội vàng nói:

- Ta đi Đông Cung trước, thân là Thái Tử Xá Nhân, cả ngày không gặp được người, cuối cùng sẽ không hay.

Nhìn hắn chật vật bỏ trốn, Vân Gian Nguyệt vốn xụ mặt cười khúc khích:

- Hừ, còn tưởng tiểu tử ngươi thật không sợ trời không sợ đất.

Nụ cười như băng tuyết hòa tan, trăng sáng vốn cô độc lạnh lẽo tăng thêm mấy phần nhân gian khói lửa.

Tổ An đi Đông Cung, một đường suy tư nên làm sao giải cứu những thích khách Ma giáo kia, tuy được Hoàng Đế bày mưu đặt kế, nhưng hắn không có khả năng công khai việc này, nhiều lắm là chỉ có thể cho nhân viên tương quan ám chỉ, cho nên cứu như thế nào vẫn phải hắn tự nghĩ biện pháp.

Thực ra cứu người từ trong thiên lao không khó, khó ở phía sau làm sao khắc phục hậu quả, không chỉ không thể để cho người trong Ma giáo hoài nghi, còn không thể để cấm quân trong cung tìm mình phiền phức, phải biết những người kia không biết đây là ý tứ của Hoàng Đế, khẳng định sẽ coi hắn thành khâm phạm cướp thiên lao mà truy sát.

Hơn nữa sau khi cứu xong, làm sao đưa ra hoàng cung cũng là sự tình đau đầu.

Nghĩ đi nghĩ lại bất tri bất giác đã tới cửa Đông Cung, kết quả hình ảnh bên trong để hắn giật nảy cả mình.

Chỉ thấy đại bàn tử Thái Tử đang cung cung kính kính bưng ly trà đưa cho một người.

Thái Tử Phi cũng đứng ở bên cạnh hành lễ, nhưng mắt trần có thể thấy trên mặt nàng cực kỳ biệt khuất.

Tổ An có chút hiếu kỳ, ngày bình thường Thái Tử Phi kiêu ngạo như gà mái, một bộ cao cao tại thượng xem ai cũng như đồ bỏ đi, lại còn có người để cho nàng ăn quả đắng?

Ngồi trên ghế là một trung niên nho nhã, dù trên mặt đã có chút dấu vết năm tháng, nhưng mày kiếm mắt sáng, con ngươi như mặt nước nhu hòa, vẫn có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ có nữ nhân duyên bực nào.

Mái tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, giữa hai tóc mai có một sợi tóc trắng xen lẫn, bất quá chẳng những không khiến người ta cảm thấy già nua, ngược lại tăng thêm vẻ phong lưu phóng khoáng.

Lúc này nghe Thái Tử yếu ớt nói:

- Mời Thái Phó uống trà.

Tổ An giật mình, rốt cuộc minh bạch người trước mắt là ai, khó trách nhìn giống Hoàng Đế mấy phần.

Tề Vương, Triệu Cảnh!

Lúc này Tề Vương chậm rãi mở miệng:

- Bản Vương đã một đoạn thời gian không có tới Đông Cung, phát hiện Thái Tử quên rất nhiều quy củ, cho nên hôm nay cố ý để Thái Tử ôn tập một chút. Ta là lão sư của ngươi, đồng dạng cũng là thúc thúc của ngươi, để các ngươi kính trà, trong lòng có oán hận không?

- Không có không có.

Ánh mắt Thái Tử né tránh, hiển nhiên có chút sợ thúc thúc này, căn bản không dám phản bác.

Trong mắt Thái Tử Phi rất không cam lòng, bất quá lại tìm không thấy lý do phản bác, chỉ có thể ở nơi đó phụng phịu, nhìn trượng phu khiếp đảm, trong lòng càng tức giận.

Mắt thấy một màn này, trong lòng Tổ An hơi động, sự tình mình một mực đau đầu, tựa hồ có biện pháp giải quyết.

- Thần tham kiến Thái Tử, Thái Tử Phi!

Tổ An cao giọng nói.

Bầu không khí trong phòng vốn cực kỳ quỷ dị, ngay cả Thái Tử và Thái Tử Phi cũng bị bắt buộc cúi đầu, người Đông Cung khác tự nhiên câm như hến, sợ tự rước lấy họa.

Kết quả đột nhiên có thanh âm lớn như vậy vang lên, thoáng cái hấp dẫn tất cả mọi người chú ý.

Tiểu Từ Tử, Tiểu Hà Tử bên người Thái Tử trợn mắt hốc mồm, nghĩ thầm gia hỏa này lá gan thật lớn, dám ở thời điểm này đụng vào họng thương.

Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn thì ở phía xa liều mạng nháy mắt, tỏ ý hắn không nên nói lung tung.

Trong lòng Tổ An ấm áp, xem ra bằng hữu này không có uổng phí kết giao, có điều hắn có ý nghĩ của mình, trực tiếp đi về phía Thái Tử và Thái Tử Phi:

- A, trừ Hoàng Thượng, sao còn có người xứng Thái Tử và Thái Tử Phi kính trà hành lễ, vị này là?

Công khai đắc tội Tề Vương là kết quả sau khi nghĩ sâu tính kỹ, phải biết trên đường hồi kinh mấy lần gặp phải ám sát, đại bộ phận đều là Tề Vương phái tới, đối với một người muốn mạng ngươi, cần cần khách khí sao?

Hơn nữa sau khi đi tới kinh thành phát sinh đủ loại sự tình, mâu thuẫn của song phương đã định trước không thể điều hòa.

Tỉ như bởi vì hắn, Mộ Dung Đồng của phe phái Tề Vương bị đuổi khỏi vị trí Ti Đãi Giáo Úy, bây giờ Tả Vệ tướng quân Trình Hùng chết, dù Tề Vương rộng lượng, những thân tín dưới trướng của hắn khẳng định cũng hận mình tận xương.

Huống chi hắn không tin Tề Vương thật có thể rộng lượng như vậy, cho nên còn không bằng công khai đắc tội, chí ít ôm chặt bắp đùi của Thái Tử Phi.

Còn Hoàng Đế để hắn giao bí tịch giả cho Tề Vương, cái này lại không có hạn định thời gian, kệ mẹ nó.

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Tề Vương, trong lòng âm thầm cảm thán, đại thúc thành thục nho nhã như vậy để ở kiếp trước, tuyệt đối là sát thủ thiếu nữ.

Lúc này Tề Vương cũng nhìn hắn, trong mắt nhìn không ra bất kỳ ba động.

Thậm chí hệ thống cũng không có thu được điểm nộ khí.

Tổ An âm thầm tỉnh táo, người này lòng dạ rất sâu, về sau phải cẩn thận đối phó.

Thái Tử Phi thì mừng rỡ nhìn hắn, trước kia vẫn cảm thấy gia hỏa này đáng ghét, nhưng hôm nay nhìn lại cảm thấy hết sức thuận mắt.

Trong nội tâm nàng mỉm cười, trên mặt lại giả vờ khiển trách:

- Vị này là Tề Vương có danh hiền vương, sao Tổ An ngươi có thể vô lễ như vậy?

Bình Luận (0)
Comment