Có điều hắn nghĩ đến cảm giác trước đó, vì cầu ổn thỏa, vẫn không có trực tiếp đi vào, mà giả vờ đi ngang qua.
Sau đó lại đi một đoạn ngắn, phát hiện không có dị trạng, hắn đang chuẩn bị trở về, bên tai truyền đến Vân Gian Nguyệt truyền âm:
- Đừng quay đầu, có người đang theo dõi ngươi.
Tổ An:
- ? ? ?
Lại thật có người theo dõi, dù sao Vân Gian Nguyệt cũng là Đại Tông Sư, sau khi thương thế khôi phục, linh giác mẫn cảm hơn hắn rất nhiều.
- Biết là ai không, có phải một công công trắng trắng mập mập không?
Tổ An truyền âm hỏi.
- Người kia tinh thông thuật ẩn nặc, hiện tại thương thế của ta chưa khỏi hẳn, không cách nào xác định vị trí của hắn, cũng không nhìn thấy hắn, nhưng ta biết hắn tồn tại.
Trong thanh âm của Vân Gian Nguyệt mang theo mị hoặc của ngự tỷ, nghe quả thực là một loại hưởng thụ.
Nhưng giờ khắc này Tổ An lại không có tâm tư hưởng thụ, mà tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Phải biết dọc theo con đường này hắn thử các loại phương pháp điều tra người theo dõi sau lưng, nhưng không có phát hiện, có thể nghĩ đối phương lợi hại bao nhiêu.
Hắn có quá nhiều bí mật, bị gia hỏa khủng bố như vậy ở trong bóng tối thăm dò, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy khủng bố.
- Có cần dẫn hắn ra, chúng ta liên thủ xử lý không?
Tổ An vừa nói xong liền phủ định đề nghị này, hiện tại Hoàng Đế tọa trấn trong cung, nếu có động tĩnh gì, rất khó giấu diếm được tai mắt của hắn, một khi Vân Gian Nguyệt xuất thủ, khí thế quá rõ ràng.
- Ta có biện pháp, ngươi chờ một chút.
Vân Gian Nguyệt nói xong liền rơi vào an tĩnh, cũng không lâu lắm, đại môn biệt viện cọt kẹt mở ra.
Tổ An nhất thời trừng to mắt, tình huống như thế nào?
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một Kim bài Tú Y Sứ Giả mang theo mặt nạ từ bên trong đi ra.
- Có Kim bài sứ giả khác vào phòng ta điều tra?
Trong lòng Tổ An giật mình, bất quá lập tức kịp phản ứng, đây là y phục của hắn, người kia là ai thì không cần nói cũng biết, khó trách trước đó Vân Gian Nguyệt cố ý tìm hắn lấy một bộ quần áo.
Vân Gian Nguyệt dáng người cao gầy, lại thêm trang phục Tú Y Sứ Giả che giấu tung tích, cho nên giả mạo Kim bài Thập Nhất cơ hồ nhìn không ra sơ hở gì.
Tổ An nhìn nàng chằm chằm, cũng không biết mái tóc dài giấu ở đâu, mặt khác cái tư thái này… thực ra y phục che phủ cực kỳ chặt chẽ, nhìn không rõ cái tư thái gì, nhưng không trở ngại trong đầu Tổ An phác hoạ ra đường cong uyển chuyển của nàng.
Chế phục của Kim bài Tú Y Sứ Giả vốn rất đẹp, trước kia đều là nam nhân mặc, bây giờ nữ tử mặc vào, càng có một loại phong tình khác.
Đồng phục hấp dẫn nha, thể loại phim nữ điều tra?
Trong đầu Tổ An toát ra cái tên này, bất quá lập tức lắc đầu, ý thức được bây giờ không phải thời điểm nghĩ những thứ kia.
Lúc này ánh mắt Tổ An xoay chuyển, trực tiếp nghênh đón:
- Nguyên lai là Thập Nhất đại nhân, lần trước Thái Tử và Thái Tử Phi từng được đại nhân cứu giúp, thật rất cảm kích.
Vân Gian Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn, thầm nghĩ gia hỏa này thật biết diễn, nàng đè ép thanh âm, không kiên nhẫn ân một tiếng.
Lấy lịch duyệt giang hồ của nàng, chỉ cần không tùy ý nói chuyện lâu, sẽ không dễ dàng bị người phân biệt ra được nam nữ.
Tổ An chắp tay:
- Xem ra đại nhân là có chuyện quan trọng trong người, ta sẽ không quấy rầy, đại nhân cứ tự nhiên.
Vân Gian Nguyệt gật đầu, sau đó đi đến một phương hướng khác.
Nàng âm thầm truyền âm nói:
- Ta tới phụ cận đi loanh quanh, xem có thể tìm được người theo dõi kia không.
Tổ An đáp:
- Ngươi đi phương hướng cửa cung, ta đã cứu đám người Tôn Lý Chân ra ngoài, ngươi cũng nhân cơ hội này xuất cung đi.
Vân Gian Nguyệt vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới hắn thật thành công cứu người ra, nàng hiếu kỳ đối phương làm sao làm được, nhưng biết bây giờ không phải thời điểm nói những thứ này, có chút lo âu nói:
- Thế nhưng ta đi ngươi làm sao bây giờ? Có cường giả ở trong bóng tối nhòm ngó ngươi.
- Ngươi lưu lại cũng không cách nào giúp ta đánh nhau.
Tổ An cười nói.
- Yên tâm, nơi này là hoàng cung, Hoàng Đế đang tọa trấn, cường giả bí ẩn kia không dám làm loạn, nhiều lắm là theo dõi ta một chút, mà hiện tại ngươi là bí mật lớn nhất của ta, ngươi rời đi ta sẽ không sợ hắn theo dõi.
Nghe “ngươi là bí mật lớn nhất của ta”, thần sắc của Vân Gian Nguyệt cổ quái, luôn cảm thấy lời này nghe làm tim đập nhanh hơn, có điều nàng thu liễm tâm tư rất nhanh:
- Tốt, ta xuất cung trước, ngươi tìm cơ hội chúng ta ở bên ngoài trò chuyện.
Nhìn hai người rời đi ngược hướng, trong bóng tối bỗng nhiên chậm rãi toát ra một bóng người.
Nếu có người ở bên cạnh quan sát, nhất định sẽ giật nảy mình, bởi vì vừa rồi nơi này chỉ có bóng cây, không có người tồn tại, gia hỏa này phảng phất như từ trong bóng tối leo ra.
- A, lại hai người, xem ra Tề Vương đoán sai.
Người kia lẩm bẩm, hắn nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, hơi do dự, sau cùng cải biến phương hướng, đi theo Vân Gian Nguyệt.
Bên tai Tổ An truyền tới thanh âm của Vân Gian Nguyệt:
- Người kia đi theo ta.
Tổ An giật mình:
- Ngươi phải cẩn thận!
Đồng thời âm thầm kỳ quái, vốn cho rằng gia hỏa kia nhằm vào hắn, hiện tại xem ra không giống, đối phương đến cùng lai lịch như thế nào, lại có mục đích gì.
Vân Gian Nguyệt khẽ cười:
- Nên cẩn thận là hắn.
Tổ An cũng kịp phản ứng, Vân Gian Nguyệt dù sao cũng là Đại Tông Sư, dù thương cũng là Đại Tông Sư, gia hỏa trong bóng tối kia vốn cho rằng mình đang câu cá, kết quả câu lên lại là cá mập.
Theo hai người đi càng ngày càng xa, đã vượt qua phạm vi nguyên khí truyền âm.