Môn công pháp này có đủ loại tác dụng phụ, như cố ý ngăn cản khiến người ta không có cách nào tu luyện thành công, nhìn chung lịch sử Thánh Môn, đệ tử kinh tài tuyệt diễm xưa nay không thiếu, nhưng cuối cùng có thể tu luyện thành công lại đếm được trên đầu ngón tay.
Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn chia rẽ Tổ An và Thu Hồng Lệ.
Có lẽ bây giờ đồ đệ còn có thể khống chế, nhưng đó là bởi vì tu vi nàng chưa tới, đợi nàng tiến vào quá trình Nghiệp Hỏa quấn thân, lưỡng tình tương duyệt, người yêu ở bên, nàng muốn vượt qua độ khó sẽ tăng lên mấy chục lần.
Những năm này Vân Gian Nguyệt dựa vào thiên phú kinh người và đại nghị lực tu luyện môn công pháp này tới viên mãn, rốt cục thoát khỏi trạng thái Nghiệp Hỏa quấn thân, nhưng vì sao hiện tại lại xuất hiện?
Lấy tâm chí kiên nghị của nàng cũng có chút hoảng, không chỉ dâng lên loại cảm giác bị chi phối như lúc tuổi còn trẻ, đồng dạng còn có hoảng sợ với sự vật không biết.
Nếu tu luyện tới tình trạng như nàng cũng không thể thoát khỏi trạng thái kia, như vậy tu luyện môn công pháp này còn có ý nghĩa gì?
Có điều lúc này nàng không lo được suy nghĩ nhiều, vội vã trở lại hậu viện, chỗ đó có mật thất tư nhân, mấu chốt là còn liên tiếp suối nước thiên nhiên, thiết kế một phòng tắm riêng biệt, ngày bình thường cung cấp nàng tắm rửa thay quần áo.
Nàng nhanh như điện chớp về phòng, một cỗ khí tức tràn ra, phong ấn cửa sổ, sau đó cởi áo bào, lộ ra thân thể trắng nõn mỹ lệ, tóc dài như thác nước khoác ở sau lưng, hai loại nhan sắc trắng và đen cấu thành lực trùng kích thị giác mãnh liệt, càng mấu chốt là lúc này toàn thân nàng tản mát mị ý vô hình, đủ để cho bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ sinh ra xúc động nguyên thủy nhất.
Nàng biết cái này là do mình không cách nào khống chế dẫn đến mị công phiêu tán, nàng vội vàng nhảy vào trong đầm nước, cả người chìm xuống, cũng không lâu lắm, đầm nước vốn băng lãnh bắt đầu sôi trào.
Một bên khác, Tổ An bắt đầu luyện hóa lực lượng dồi dào trong cơ thể, mặc kệ là Hoàng Đế lưu lại, hay Vân Gian Nguyệt lưu lại, trên số lượng đều không tính nhiều, nhưng chất lượng lại vượt xa bất luận cao thủ nào trước đó hắn gặp qua.
Ân, trừ mấy lão bất tử trong bí cảnh, những cảm giác kia đã không phải người.
Hắn ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu dẫn đạo hai loại lực lượng cho mình dùng.
Tuy hai loại lực lượng bị vây ở trong vòng xoáy không cách nào đào thoát, nhưng chúng nó một cái đến từ Địa Tiên, một cái đến từ Đại Tông Sư, cảm giác được con kiến hôi kia mưu toan thôn phệ mình, cả đám đều tức giận, liều mạng phản kháng.
Nếu chỉ là một Thất phẩm bình thường, cho dù Thất phẩm đỉnh phong, muốn luyện hóa lực lượng của Địa Tiên và Đại Tông Sư không khác gì nói mơ giữa ban ngày, không bạo thể mà chết đã coi như tổ phần bốc lên khói xanh.
Nhưng Tổ An không phải Thất phẩm bình thường, nguyên khí của hắn cực kỳ hùng hậu, vượt qua đồng cấp quá nhiều, lại thêm có tồn tại nghịch thiên như Thao Thiết Thôn Thiên Quyết, cho nên có thể vượt qua nhiều đẳng cấp luyện hóa.
Tổ An vừa luyện hóa, vừa dựa theo phương pháp Vân Gian Nguyệt dạy, mô phỏng ra khí tức do cấm chế lưu lại.
Bởi vì có khí thế lưu lại, cho nên chỉ cần không phải Hoàng Đế nắm tay hắn cẩn thận điều tra, giấu diếm sẽ không có vấn đề.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Tổ An mở to mắt, trong mắt lóe lên tinh quang, một con mắt như mặt trời sáng chói, một con mắt lại giống như ánh trăng thanh lãnh, có điều rất nhanh quang hoa nội liễm, nhìn không ra dị thường gì cả.
Hắn nội thị một vòng, ngạc nhiên phát hiện, trước đó tầng thứ bảy chỉ có ba trận pháp thắp sáng, bây giờ đã có tám trận pháp thắp sáng, chỉ còn lại trận pháp cuối cùng, là hắn có thể đột phá đến Bát phẩm.
Tuy số lượng ít, nhưng chất quá cao, cho nên mới có hiệu quả bổ dưỡng lớn như thế.
Hắn mặc y phục, chú ý tới bên ngoài trời đã tảng sáng, liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Một đường đi tới gian phòng của Vân Gian Nguyệt, hắn đưa tay gõ cửa, lại bị cấm chế phản chấn.
- Người nào?
Bên trong truyền đến thanh âm của Vân Gian Nguyệt.
- Ta có việc muốn thỉnh giáo tỷ tỷ một chút.
Tổ An kỳ quái, thanh âm của đối phương nghe sao... kiều mị như vậy?
Trong phòng rơi vào trầm mặc, sau đó mới truyền đến thanh âm của Vân Gian Nguyệt:
- Ngươi chờ một lát.
Qua rất lâu, đại môn mới từ từ mở ra, bên trong truyền đến thanh âm hơi có vẻ mỏi mệt của Vân Gian Nguyệt:
- Ngươi vào đi.
Tổ An đi vào, thấy trong phòng sương trắng bừng bừng, dường như khắp nơi đều là hơi nước, hắn không khỏi sững sờ:
- Đây là cái tình huống gì?
- Không có gì ngạc nhiên, ta vừa tắm xong.
Một bóng người mông lung chậm rãi đi tới.
- Ngươi tắm một đêm?
Tổ An trợn mắt hốc mồm, bởi vì hôm qua nàng rời đi là buổi tối, hiện tại trời sắp sáng.
- Ai cần ngươi lo?
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng, trong giọng nói lại tràn đầy ngọt ngào mị hoặc, có một loại khí tức nũng nịu.
Tổ An nhướng mày, hắn cảm thấy trạng thái của đối phương có chút không đúng.
Có điều rất nhanh hắn trợn cả mắt, bởi vì hắn thấy rõ thân ảnh trong sương mù đi ra kia.
Chỉ thấy Vân Gian Nguyệt tùy ý bọc một áo ngủ bằng lụa, tuy không đến mức trong suốt, nhưng chính là loại như ẩn như hiện kia, ngược lại càng thêm mê người.
Tóc dài ướt sũng tùy ý khoác ở trên lưng, dẫn đến rất nhiều nơi thấm ướt, áp sát vào da thịt, cách thật xa cũng có thể cảm giác được thân thể mềm mại.
Nước trong ra phù dung, thiên nhiên qua điêu khắc.
Trong đầu Tổ An hiện ra câu nói này, có điều hắn lập tức phủ định, đâu chỉ là phù dung, chỉ có mẫu đơn, hoa hồng mới có thể hình dung nàng kiều diễm.