Tổ An lắc đầu:
- Thân là một nam nhân, cũng không thể một mực trốn ở dưới người khác che chở, tuy kinh thành nguy hiểm, nhưng cũng tràn ngập cơ hội.
Thần sắc của Sở Sơ Nhan ảm đạm:
- Ta biết, ngươi là trách Sở gia lúc trước bỏ qua ngươi, đáng tiếc lúc trước ta không ở Minh Nguyệt Thành, bằng không tuyệt đối sẽ ngăn cản sự kiện này.
Tổ An ôm chặt thân thể mềm mại của nàng:
- Ngươi suy nghĩ nhiều, cha mẹ ngươi đối đã ta rất tốt, lúc đó cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, bọn họ còn âm thầm giúp ta chạy trốn, ta làm sao có thể hận bọn hắn?
Sở Sơ Nhan kinh ngạc:
- Ngươi không ghi hận phụ thân ta có thể hiểu được, nhưng xưa nay ngươi không phải không hợp với mẫu thân sao?
Tổ An thở dài:
- Sau khi ngươi đi, ta và mẫu thân ngươi phát sinh rất nhiều chuyện, chút hiểu lầm ngày xưa đã sớm tan thành mây khói.
- Các ngươi phát sinh cái gì?
Sở Sơ Nhan hơi nghi hoặc, vì sao nghe lời này là lạ như vậy.
- Còn có những ngày này, mẫu thân thỉnh thoảng hỏi thăm tình huống của ngươi, trước kia nàng không có quan tâm ngươi như thế.
Tổ An đỏ mặt:
- Không có gì, là phu quân ngươi giúp nàng trấn áp Sở gia nội loạn, cứu cha ngươi, nàng tự nhiên càng xem càng ưa thích.
Sở Sơ Nhan hé miệng cười duyên, gương mặt nhẹ nhàng dán lên lồng ngực hắn:
- Điều này cũng đúng.
Thế nhưng trên mặt nàng vẫn khó nén vẻ lo lắng:
- Tề Vương là Đại Tông Sư, càng kinh khủng là dưới trướng hắn có một cỗ thế lực to lớn, cơ hồ lôi kéo hơn phân nửa triều đình, ngay cả Hoàng Thượng cũng không làm gì được hắn, ngươi đắc tội hắn, ở lại kinh thành quá nguy hiểm.
- Yên tâm, ta không phải một người, sau lưng ta còn có Hoàng Đế, hơn nữa còn có Thái Tử và Thái Tử Phi, chí ít trên mặt nổi hắn không thể ra tay với ta, chỉ có thể vụng trộm sử dụng âm chiêu, nhưng bây giờ thực lực của ta không phải ăn chay, những mưu mẹo nham hiểm kia làm sao đối phó được ta?
Luận âm hiểm, trên đời này ai âm qua ta?
Sở Sơ Nhan hồi tưởng hôm nay ngay cả Cửu phẩm đỉnh phong Hàn Phượng Thu cũng không làm gì được hắn, biết hắn có sức tự vệ, trong lòng thoáng buông lỏng, bất quá lập tức ý thức được vấn đề:
- Thái Tử Phi? Tại sao Thái Tử Phi lại giúp ngươi? Chẳng lẽ ngươi và nàng...
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Hiện tại Sơ Nhan của ta thành bình dấm chua rồi, ngươi nghĩ như thế nào vậy hả, Thái Tử Phi thân phận gì, ngươi lại hoài nghi nàng và ta?
Sở Sơ Nhan đỏ mặt, biểu lộ có chút thẹn thùng, lời vừa ra khỏi miệng chính nàng cũng cảm thấy không hợp thói thường, Thái Tử Phi là ai, mẫu nghi thiên hạ tương lai, làm sao có thể không minh bạch với nam nhân khác.
- Còn không phải bởi vì sự tình của ngươi và Ngọc Yên La làm ta loạn, trước đó ai có thể nghĩ đến, ngươi lại có quan hệ với kinh thành đệ nhất mỹ nhân.
Nàng hừ một tiếng, dùng để che giấu xấu hổ trong lòng.
Tổ An cười ha ha:
- Không có cách, mị lực của ta lớn, trời sinh được người ưa thích.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Tuy từ trình độ nào đó lời này của hắn cũng coi như thật, nhưng vì sao gia hỏa này nói chuyện bộ dáng cần ăn đòn như thế?
Bỗng nhiên thần sắc của Tổ An nghiêm túc lên:
- Đúng rồi, nghe ý tứ của ngươi, tựa hồ ngươi muốn về Minh Nguyệt Thành?
Sở Sơ Nhan cắn môi, hơi gật đầu:
- Ừm, trước đó ta vì sự tình sổ sách đến kinh thành ở thật lâu, về sau lại vì sự tình của ngươi bôn ba, một mực chưa về Minh Nguyệt Thành, tuy bây giờ nguy hiểm lớn nhất của Sở gia đã qua, nhưng mặc kệ là Hoàng Đế hay Tề Vương, vẫn không có hết hy vọng, lại thêm Sở gia trải qua mấy lần kiếp nạn, bây giờ đã nguyên khí đại thương, rất nhiều chuyện cần xử lý, ta không quay lại ổn định nhân tâm, nói không chừng Sở gia sẽ đổ.
Những năm này phu phụ Sở Trung Thiên đã sớm từng bước một chuyển giao đại quyền cho nàng, ngày bình thường đều là nàng lo liệu, ở loại thời khắc mấu chốt này thiếu nàng, Sở gia xác thực rất nguy hiểm.
Tổ An thở dài:
- Ngay cả ngươi cũng muốn đi, tất cả đều cách ta mà đi...
Những ngày này các bằng hữu hắn quen thuộc lần lượt rời đi, hắn đã chịu đủ nỗi khổ ly biệt.
Sở Sơ Nhan lại rời đi, toàn bộ kinh thành lại phồn hoa náo nhiệt, với hắn mà nói cũng chỉ là lồng giam cô tịch mà thôi.
Cảm nhận được hắn sa sút, Sở Sơ Nhan nhếch miệng:
- A Tổ, tuy ta khẳng định phải về Minh Nguyệt Thành, nhưng không phải nói lập tức rời đi, còn có thể nán lại kinh thành một đoạn thời gian bồi ngươi.
Tổ An không khỏi mừng rỡ, ôm nàng lên:
- Ha ha, vẫn là lão bà của mình thương mình nhất.
Sở Sơ Nhan hờn dỗi ôm hắn:
- Nói giống như ngươi có rất hiểu lão bà của người khác vậy.
Tổ An cười ha ha:
- Lão bà của người khác ta lại không đau lòng.
Sở Sơ Nhan luôn cảm thấy câu nói này là lạ, còn chưa kịp hỏi, bỗng nhiên hoa dung thất sắc, bởi vì đối phương đã công thành lần nữa:
- A Tổ, không muốn...
Vừa rồi trải qua hai hiệp, hiện tại nàng còn chưa hồi phục nha.
Nhưng nhìn tiên tử ngày bình thường cao lạnh, bây giờ mềm giọng van xin, Tổ An làm sao nhịn được, trực tiếp ôm nàng đi tới bên cạnh cửa sổ.
- Sao ngươi rành như vậy...
Sở Sơ Nhan vừa thẹn vừa vội, trong lòng có chút chua chua, luôn cảm thấy kinh nghiệm của đối phương quá phong phú.
Lời này Tổ An đương nhiên sẽ không trả lời, thời điểm khác có thể múa mép khua môi, nhưng tình cảnh này, vẫn thành thật làm việc nhà cho thỏa đáng.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, thứ kia lại vào tận đáy tử cung, có điều rất nhanh lông mi tản ra, biểu lộ cũng biến thành ngọt ngào...
- Ân…
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Sơ Nhan ẩn ý đưa tình giúp Tổ An sửa sang quan phục, bộ dáng kia như một tiểu thê tử ôn nhu.