Sở Ấu Chiêu mắt gấu mèo, cực kỳ buồn bực nhìn hai người ân ái.
Đều trách tỷ tỷ, làm hại ta đêm không về ngủ, may mắn là cùng tỷ tỷ đi ra, bằng không chỉ sợ ông ngoại sớm đã phái người lật toàn thành.
Nói đến cũng kỳ quái, hai người này chơi đùa hơn nửa đêm, kết quả làm sao khí sắc tốt như vậy, ngược lại ta cả người nhìn tiều tụy đi nhiều.
Đặc biệt là tỷ tỷ, má ngọc tươi cười rạng rỡ ngay cả nữ nhân như nàng cũng si mê.
Nàng hết sức rõ ràng mỹ mạo của tỷ tỷ, nhưng ngày thường tỷ tỷ quá thanh lãnh, bây giờ lại cực kỳ kiều diễm, đây là tỷ tỷ sao?
Đợi Tổ An tiến cung điểm danh, Sở Sơ Nhan cũng mang theo muội muội về Tần gia.
Một đường lên Sở Ấu Chiêu không ngừng rớt lại phía sau, từ sau lưng đánh giá tỷ tỷ, Sở Sơ Nhan có chút kỳ lạ:
- Ngươi làm gì thế?
Thần sắc của Sở Ấu Chiêu cổ quái:
- Tỷ tỷ, tư thế đi của ngươi hơi khác.
Sở Sơ Nhan sững sờ:
- Có sao?
- Ừm.
Sở Ấu Chiêu nghiêm túc gật đầu, lấy hai ngón tay biểu lộ một chút.
- Trước kia hai chân ngươi như vậy, hiện tại như vậy, đi đường giống như tách ra một chút.
- Ngươi nhìn lầm!
Khuôn mặt của Sở Sơ Nhan đỏ bừng, có thể không tách ra sao, bị giày vò một đêm, hiện tại nàng đã triệt để bị Tổ An đánh phục, mấu chốt là thứ kia thật sự là quá...
Lúc này Sở Ấu Chiêu sâu kín nói:
- Còn nữa tỷ tỷ, về sau các ngươi đừng làm bên cửa sổ được không, rất dễ dàng ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.
Sau khi nói xong, nàng bỏ chạy thật nhanh.
Sở Sơ Nhan rốt cuộc chịu không được:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đứng lại đó cho ta!
Thời điểm hai tỷ muội đùa giỡn, Tổ An đã đi tới hoàng cung.
Hắn đang muốn giống như ngày thường tiến cung, lại bị một quan viên trẻ tuổi cản lại:
- Quần áo không chỉnh tề, lui về!
Tổ An sững sờ:
- Ngươi là ai?
Nói đùa cái gì, hôm nay Sơ Nhan chỉnh lý y phục cho hắn, trước kia mình còn không mặc đứng đắn qua như thế, kết quả ngươi nói quần áo ta không chỉnh tề?
Người trước mắt này trước đó chưa thấy qua, nhìn ngoài ba mươi, tướng mạo đường đường, bờ môi để ria mép, cả người có mấy phần nho nhã.
Càng làm hắn kỳ quái là, người này mình rõ ràng chưa thấy qua, nhưng vì sao nhìn có chút quen mắt thế?
- Bản quan chính là Hoàng Môn Thị Lang, hôm nay vừa vặn luân chuyển chức vị giám sát bách quan.
Hắn ngạo nghễ nói.
Trong lòng Tổ An run lên, chẳng lẽ người Tề Vương đến báo thù nhanh như vậy?
Hắn cũng không muốn bị đối phương bắt cái chuôi, cưỡng ép bất mãn hỏi:
- Xin hỏi vị đại nhân này, quần áo của ta không chỉnh tề chỗ nào?
Ria mép lạnh nhạt nói:
- Bản quan nói quần áo của ngươi không chỉnh tề chính là quần áo không chỉnh tề, chính ngươi qua một bên chỉnh lý tự kiểm điểm, đừng ngăn cản quan viên khác tiến cung.
Lúc này quan viên xếp ở đằng sau Tổ An cũng bất mãn, ào ào thúc giục hắn nhường qua một bên.
Tổ An không nhìn những âm thanh này, lạnh lùng nhìn ria mép kia:
- Ngươi nói quần áo không chỉnh tề thì không chỉnh, ngươi cho rằng ngươi là ai.
Ria mép nhìn về phía đại điện chắp tay, cười lạnh:
- Đây là quyền lực mà triều đình giao cho bản quan, giám sát dung mạo của bách quan, tự nhiên là ta nói tính toán.
- Ngươi nói rõ là làm khó dễ ta nha?
Tổ An sầm mặt lại.
Ria mép mũi vểnh lên trời:
- Bản quan xưa nay theo lẽ công bằng chấp pháp, làm sao có thể đơn độc làm khó dễ ngươi? Sao ta không làm khó dễ bọn họ? Bởi vì cái gọi là một cây làm chẳng nên non, mọi thứ tìm nguyên nhân từ trên người mình, đừng hơi một tí thì trách tội đến trên thân người khác.
Tổ An nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, không nghĩ tới người này lại nói ra ngôn luận kinh điển ở kiếp trước.
Lúc này ria mép kia lại không kiên nhẫn nói:
- Ngươi ở chỗ này trì hoãn thời gian của mọi người, ấn luật phải phạt ngươi đến bên cạnh đứng một canh giờ, để quan viên còn lại lấy đó làm gương!
Mặc dù bây giờ là sáng sớm, mặt trời mới ló, ở dưới mặt trời đứng một canh giờ, lực sát thương không lớn, nhưng tính làm nhục cực mạnh.
Phải biết cửa cung lui tới đều là mệnh quan triều đình, mắt thấy một màn này, rất nhanh hắn sẽ biến thành trò cười.
Tổ An hơi nheo mắt:
- Xin hỏi cao tính đại danh của các hạ?
- Thế nào, muốn báo thù ta?
Trong mắt ria mép lóe lên vẻ khinh thường.
- Bản quan đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Hoàng Môn Thị Lang Thạch Tuấn! Hôm nay hết thảy đều theo lẽ công bằng chấp pháp, mặc ngươi khóc lóc kể lể tới đâu cũng không làm gì được ta.
- Thạch Tuấn?
Tổ An bừng tỉnh đại ngộ.
- Ngươi và Thạch Côn quan hệ như thế nào?
Ria mép lạnh lùng theo dõi hắn, một lúc lâu sau mới nói:
- Thạch Côn là đệ đệ của bản quan.
Tổ An nghĩ thầm chẳng trách vừa rồi mình cảm thấy hắn nhìn có chút quen mắt, nguyên lai là ca ca của đậu bỉ huynh.
Thạch Tuấn nói:
- Bản quan tuyệt đối không phải bởi vì sự tình đệ đệ mà nhằm vào ngươi, hết thảy đều giải quyết việc chung mà thôi.
Huynh đệ Thạch gia cảm tình luôn rất tốt, kẻ trước mắt này hại chết đệ đệ, hắn tự nhiên phải xuất thủ trả thù.
Vốn bởi vì Thái Tử Phi, Thạch gia còn có chút cẩn thận, nhưng người Tề Vương phủ chạy tới thông khí, có bọn họ phối hợp, Thạch gia tự nhiên không còn cố kỵ.
Còn sự tình Tổ An chiến thắng Tề Vương thế tử, người Thạch gia không có để ở trong lòng, căn cứ tình báo, gia hỏa này nhiều lắm chỉ là thân pháp thần kỳ, tu vi cao nữa cũng chỉ là Lục Thất phẩm.
Tề Vương thế tử chiến bại, chủ yếu là khinh địch, lại thêm có cao thủ thần bí ở trong bóng tối tương trợ mà thôi.
Bây giờ ở hoàng cung, cao thủ thần bí nào dám tới gần? Hoàng Đế một tay không đập chết hắn!