Lại thêm chính hắn cũng là cao thủ Thất phẩm, cho nên dám không chút kiêng kỵ làm khó dễ Tổ An.
Quan viên đi ngang qua khịt mũi coi thường, lời này lừa ai, bất quá cũng không có người nào đứng ra nói cái gì.
Dù sao ngươi không có chứng cứ chứng minh hắn công báo tư thù, hơn nữa mọi người cũng không muốn chọc tới Thạch gia.
- Giải quyết việc chung a...
Tổ An lặp lại lời hắn nói, cố ý kéo dài âm đọc.
Thạch Tuấn hừ một tiếng:
- Mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, hiện tại cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, cút qua một bên!
Hắn cố ý nói như vậy, chính là vì chọc giận đối phương, chờ đối phương kìm nén không được, hắn có thể hô cấm quân, bây giờ hắn chiếm đại nghĩa, có biện pháp hành Tổ An.
Tổ An lắc đầu:
- Ta chỉ muốn uốn nắn ngươi một sai lầm nghiêm trọng.
Thạch Tuấn nhướng mày, âm thầm suy nghĩ bên mình có chỗ sơ suất gì, nhưng hắn nhìn lại, những lễ nghi này hắn sớm đã thuộc làu, coi như Tổ An gọi Hoàng Đế tới, cũng không cách nào chỉ trích mình sai nơi nào.
Tổ An cười hắc hắc nói:
- Ai nói một cây làm chẳng nên non?
Hắn vừa dứt lời, trực tiếp thuấn di xuất hiện ở trước người Thạch Tuấn, đùng… trên mặt Thạch Tuấn đã thêm năm ngón tay màu đỏ.
Lúc này Tổ An đã trở lại chỗ cũ, xoa xoa tay:
- Nhìn xem, chẳng phải một tay đập vang sao?
Người xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người, biến cố này vượt quá tất cả mọi người dự kiến, một là tốc độ của hắn quá nhanh, hai là không có người ngờ tới hắn dám ra tay.
Thạch Tuấn bụm mặt, đầu ông ông trực hưởng, trong nháy mắt đó đầu óc hắn trống rỗng, qua rất lâu mới phản ứng được.
Ta bị đánh?
Con mẹ nó bị gia hỏa này đánh!
Còn ở trước mặt nhiều quan viên như vậy?
Hắn nhất thời giận tím mặt:
- Họ Tổ, ngươi tự tìm cái chết!
Đến từ Thạch Tuấn, điểm nộ khí +999 +999 +999...
Bất quá mặc dù như thế, hắn cũng không có xúc động đến tự mình ra tay, mà nhanh chóng tỉnh táo lại:
- Dám công nhiên tập kích quan viên giám sát, đây chính là đại tội, người đâu, bắt người này lại, trượng trách 100 roi, lại đánh vào thiên lao chờ hoàng thượng xử lý!
Hắn nghĩ tới Tề Vương thế tử bại dưới tay đối phương, lại thêm vừa rồi thân pháp của đối phương quá nhanh, ngay cả hắn cũng nhìn không rõ, cho nên nếu như mình xuất thủ, chưa hẳn có thể thắng lợi.
Nếu một lát bắt không được đối phương, như vậy mất thể diện càng lớn, cho nên còn không bằng vận dụng lực lượng chính quy.
Bây giờ hắn là giám sát bách quan, có thể ở dưới tình huống đặc biệt triệu tập cấm quân.
Những cấm quân ở xung quanh cũng trợn tròn mắt, làm nha sai đến nay còn chưa từng thấy sự tình như vậy.
Trước kia những quan viên bị kiểm tra ra dung mạo sai lầm, ai không kinh sợ, quy quy củ củ ở một bên chịu phạt, nào có công nhiên phản kháng, còn đánh người giám sát?
Đại Chu lập quốc đến nay, không đúng, các triều đại đổi thay có tiền lệ như vậy phát sinh sao?
Cho nên bọn họ nghe Thạch Tuấn gào thét, trong lúc nhất thời không có lấy lại tinh thần, sự tình như vậy xử lý như thế nào?
Tổ An thì nhân cơ hội này chỉ Thạch Tuấn nói:
- Ngươi luôn miệng nói mình giám sát dung mạo của bách quan, vậy ta hỏi ngươi, nếu có quan viên quần áo không chỉnh tề, quần cũng không mặc tốt, lại là tội gì?
Thạch Tuấn vô ý thức đáp:
- Đương nhiên là phạm tội xem thường triều cương, đại bất kính, sẽ bị cách chức điều tra, nghiêm trọng còn có sung quân lưu đày.
Sau khi nói xong hắn sửng sốt, ta cần gì phải trả lời hắn, việc cấp bách là bắt gia hỏa này.
Hắn đang muốn thúc giục cấm quân hành động, thanh âm trêu tức của Tổ An vang lên:
- Há, ta đang muốn nhắc nhở ngươi một câu, quần ngươi rơi.
- Lời nói vô căn cứ, ngươi đừng tưởng như vậy...
Thạch Tuấn cười nhạo, đáng tiếc nói được nửa câu, phát hiện hai chân mát lạnh, sau đó cúi đầu nhìn một cái, quần đã rớt xuống đầu gối, cả người hắn lập tức hoá đá tại chỗ.
Tổ An nhìn cấm quân nói:
- Người này dáng vẻ không chỉnh, còn không mau bắt hắn cách chức điều tra, sung quân biên cương?
Những cấm quân kia vô ý thức gật đầu, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào, trong lúc nhất thời không biết làm sao cho phải.
Xung quanh thì xôn xao, náo ra động tĩnh cực kỳ lớn.
Vừa rồi bách quan đi ngang qua chỉ thờ ơ lạnh nhạt, hiện tại mọi người bát quái đi vây xem, không ít người còn âm thầm phê bình:
- Giống của Thạch gia vẫn rất tốt, từng cái trắng tinh.
- Nhưng trên đùi không có lông, cảm giác không như đàn ông.
- Ừm, bên trong mặc quần đùi sặc sỡ như vậy, bại hoại!
...
Nghe người xung quanh nghị luận, Thạch Tuấn ngẩng đầu nhìn lên trời, thanh âm thê lương:
- Không…
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người thẳng tắp ngã xuống.
Nôn một ngụm máu tươi nhìn dọa người, nhưng lấy tu vi của hắn, căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng quá mất mặt, loại tình huống này nên quả quyết giả vờ ngất thì tốt hơn.
Đều là Tổ An chó chết!
Đến từ Thạch Tuấn, điểm nộ khí +1024 +1024 +1024...
Tổ An thì thừa dịp hỗn loạn trực tiếp tiến vào hoàng cung, trong lòng âm thầm khinh bỉ:
- Còn muốn chơi quy tắc với ta, không biết ta sẽ lật bàn mặc kệ sao.
Hắn đi tới Đông Cung, không có việc gì bồi Thái Tử đánh mấy ván cờ ca rô, mỗi lần đều làm đối phương gấp đến độ oa oa kêu to, để Tiểu Từ Tử, Tiểu Hà Tử âm thầm lau mồ hôi lạnh, Tổ đại nhân tâm thật to lớn, cũng dám không nhường Thái Tử.
Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh bên Thái Hòa Điện triều hội kết thúc, Thái Tử Phi một mặt ngưng trọng từ bên ngoài trở về:
- Triệu tập tất cả quan viên dòng chính của Đông Cung, có đại sự sinh tử tồn vong thương lượng!
Sau khi Thái Tử Phi phân phó xong, liền ngưng trọng vào nội đường.