Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1262 - Chương 1262: Đông Cung Khốn Cảnh

Chương 1262: Đông Cung khốn cảnh Chương 1262: Đông Cung khốn cảnh

Rất nhanh thái giám cung nữ của Đông Cung ào ào hành động, không ngừng chạy đi truyền lời.

Ngược lại chỉ có Tổ An tương đối thoải mái, hắn mới tới Đông Cung không bao lâu, không nhận ra bao nhiêu quan viên, để hắn truyền lời cũng tìm không thấy người, cho nên hắn không có nhiệm vụ.

Không đúng, vẫn có nhiệm vụ, bồi Thái Tử đánh cờ.

Tổ An vừa hạ cờ vừa nói:

- Thái Tử, xảy ra chuyện gì thế.

- Ta làm sao biết... Ai, nước này không được, ta không chơi!

Thái Tử vội vàng dùng tay mập mạp chặn trên bàn cờ, ngăn cản Tổ An hạ cờ.

Tổ An nhịn không được cười lên, thu quân cờ lại, mình cũng đủ ngốc, lại đi hỏi hắn.

Hắn muốn đi hỏi Thái Tử Phi, nhưng nghĩ tới vừa rồi nàng mặt như sương lạnh, hắn lo lắng đi qua rủi ro, liền chọc chọc đại bàn tử:

- Thái Tử, giống như xảy ra đại sự gì, ngươi không đi nhìn xem sao?

- Không có việc gì, dù sao cũng có Linh Lung lo rồi.

Thái Tử không kiên nhẫn phất tay, lực chú ý lại trở về trên bàn cờ.

Tổ An thở dài một hơi:

- Dù sao Thái Tử Phi cũng là nữ nhân, cũng có thời điểm yếu đuối.

Thái Tử không thèm để ý nói:

- Những năm này sự tình lại khó Linh Lung cũng có thể giải quyết, ai, đừng nói chuyện, đánh cờ.

Tổ An không còn gì để nói, ta phân tâm cũng có thể tuỳ tiện thắng, còn để cho ta chăm chú?

Thái Tử Phi có trượng phu ngu ngốc không tim không phổi như vậy, đời trước là tạo cái nghiệt gì chứ.

Bất quá sự tình của hoàng gia không cần hắn đến quan tâm, hắn một bên bồi tiếp Thái Tử đánh cờ, một bên âm thầm quan sát động tĩnh của Đông Cung.

Rất nhanh liền có quan viên lục tục ngo ngoe chạy đến, đại đa số là lão giả, trung niên, người trẻ tuổi không thấy mấy cái, bên trong không ít mặc áo bào thêu Tiên Hạc hoặc Kỳ Lân, rõ ràng là nhất phẩm đại quan trong triều.

Trên quan phục của quan văn nhất phẩm thêu Tiên Hạc, võ quan nhất phẩm thêu Kỳ Lân.

A, sao còn có cả mãng bào.

Tổ An nhìn một chút, nguyên lai là người quen cũ, Lương Vương Triệu Dực.

Mặt khác đi cùng hắn còn có một lão giả, tuy tóc trắng phơ, trên mặt nếp nhăn không ít, nhưng nhìn tinh thần quắc thước, cả người có cảm giác không giận tự uy.

Vệ tướng quân Liễu Diệu cũng đi theo phía sau hắn nửa bước, thái độ cung kính.

Tổ An sững sờ, lấy bộ dáng mũi vểnh lên trời của Liễu Diệu khi ở Minh Nguyệt Thành, người kia là ai thế.

Dù sao hắn cũng vừa tới kinh thành, rất nhiều người không biết, có điều hắn có thể hỏi Thái Tử.

Thái Tử ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó thịt mỡ trên mặt run lên:

- Là ông ngoại của ta...

Hắn vừa nói vừa vụng trộm giấu dưới bàn cờ, hiển nhiên có chút sợ đối phương.

Tổ An kịp phản ứng, nguyên lai là phụ thân của Hoàng Hậu Xa Kỵ Tướng Quân Liễu Quang, Hoàng Hậu và mẹ đẻ của Thái Tử là tỷ muội, đều là nữ nhi của Liễu Quang.

Liễu Quang cũng cha bằng nữ quý, được phong làm Quốc Trượng cùng với Xa Kỵ Tướng Quân, từ hệ thống quân chức đến xem, địa vị của hắn gần với Đại Tướng Quân và Phiêu Kỵ Tướng Quân, còn cao hơn hai vị Quốc Công của Tần gia.

Đương nhiên quân chức là một chuyện, thực quyền là một chuyện khác, hai vị Tần gia chưởng quản sự tình tuyển chọn võ tướng, thực quyền lớn hơn một chút.

Lúc này Liễu Quang cũng đúng lúc nhìn qua, nhanh chóng đi đến, tiểu động tác của Thái Tử làm sao có thể giấu diếm được hắn.

- Đến lúc nào rồi, Thái Tử còn ở nơi này mê muội mất cả ý chí.

Liễu Quang tức giận, chỉ vào Tổ An nói.

- Mang gia hỏa mê hoặc chủ nhân chơi đùa này xuống đánh 100 trượng.

Tổ An biến sắc, mình quả nhiên là nằm cũng trúng đạn.

Hôm nay ra khỏi cửa bước lộn chân sao, sao liên tiếp gặp phải nhiều chuyện nhảm nhí như vậy.

Đúng lúc này, Liễu Diệu vội vàng chạy đến bên cạnh đại ca thì thầm vài câu, ánh mắt Liễu Quang nhìn về phía Tổ An có chút biến đổi:

- Há, nguyên lai ngươi chính là Tổ An. Tuy những ngày này ngươi lập công, nhưng...

Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên thân hình dừng lại, nghiêng tai lắng nghe cái gì, tựa hồ có người nguyên khí truyền âm nói chuyện cùng hắn.

Cách một hồi sau, lời nói của hắn xoay chuyển:

- Nếu mới đến, vậy không biết không có tội, bất quá ngươi là Thái Tử Xá Nhân, có trách nhiệm giám sát Thái Tử học tập, về sau đừng theo Thái Tử hồ nháo.

- Vâng!

Tổ An chắp tay.

- Đa tạ Quốc Trượng.

Trong lòng của hắn hiếu kỳ, chẳng lẽ Liễu Diệu giúp hắn nói hộ? Không có đạo lý , song phương không có giao tình gì, hơn nữa lấy sự tình phát sinh ở Minh Nguyệt Thành, hắn không ghi hận ta đã không tệ.

Đúng lúc này, Thái Tử Phi xuất hiện ở cách đó không xa:

- Các vị mời tiến đến thương nghị.

Thanh âm của nàng tràn ngập mỏi mệt, bất quá như vậy càng làm thanh âm có vận vị, nghe cực kỳ dễ chịu.

Tổ An giật mình, nguyên lai là Thái Tử Phi giải vây giúp ta.

- Thái Tử cũng tiến vào, sự kiện này có quan hệ với ngươi.

Thái Tử Phi lại liếc nhìn Tổ An, mặt lộ vẻ do dự, bất quá nghĩ đến hắn và đám người Liễu Quang cấp bậc chênh lệch quá lớn, gọi hắn vào thực có chút bất ngờ, liền từ bỏ ý nghĩ này.

Rất nhanh đám người Liễu Quang theo vào nội đường, sau khi vào nhà, hắn nhịn không được nói:

- Tựa hồ Linh Lung rất xem trọng tiểu tử kia?

Thái Tử Phi đáp:

- Tuy mặt ngoài Tổ An không đứng đắn một chút, nhưng là nhân tài, hắn đến kinh thành mới mấy ngày, bên Tề Vương đã thương gân động cốt, các vị hẳn cũng nghe nói hôm qua hắn đánh gãy hai chân của Triệu Trị.

Liễu Quang vuốt vuốt ria mép, cười ha ha:

- Đây là sự tình những năm gần đây lão phu nghe được cao hứng nhất, đám người Tề Vương cũng có hôm nay!

Lương Vương Triệu Dực nói:

- Trước đó bản vương ở Minh Nguyệt Thành cùng hắn đánh qua quan hệ, mặc dù tu vi của gia hỏa này bình thường, nhưng trên người có tà tính, mỗi lần đều có thể biến nguy thành an, ngược lại làm cho địch nhân mặt mày xám xịt.

Bình Luận (0)
Comment