Càng hiếm thấy hơn là, ở loại hoàn cảnh này, nàng vẫn ngồi thẳng eo, dáng vẻ lộ ra không bỏ sót.
Không thể không nói, Thái Tử Phi thật là đại mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một.
Giờ khắc này hắn rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là tú sắc khả xan, đặc biệt là phối hợp hương khí của Bách Hoa Trà, phảng phất như ngửi mùi thơm trên người đối phương.
Trên gương mặt của Thái Tử Phi dần dần hiện lên vẻ đỏ ửng, nàng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, nghĩ thầm sao gia hỏa này không hiểu quy củ như vậy?
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +22 +22 +22...
Bất quá loại tình huống này đâm thủng hiển nhiên tất cả mọi người đều xấu hổ, còn để về sau càng khó ở chung.
Đang rầu không biết lôi kéo hắn như thế nào, hiện tại ngược lại rõ ràng.
Từ nhỏ đẹp đến lớn, nàng sớm đã lĩnh ngộ làm sao sử dụng ưu thế mỹ mạo của mình, chỉ bất quá trước kia còn không có đụng phải người cần nàng vận dụng mỹ mạo mà thôi.
Đương nhiên nàng cũng không phải muốn sử dụng mỹ nhân kế với Tổ An, nàng đường đường Thái Tử Phi, còn không đến mức làm như vậy, nhưng ngày bình thường thì thầm vài câu với hắn, lôi kéo một chút luôn làm được.
Nghĩ tới đây, môi son nàng khẽ mở:
- Tổ đại nhân, ngươi làm sao nhận biết Sở gia Đại tiểu thư?
Tổ An sững sờ, không nghĩ tới nàng đột nhiên hỏi mình thứ này:
- Cái này nói ra có chút trùng hợp, một ngày nào đó ta tắm rửa ở trong đầm nước dã ngoại, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống một nữ nhân, vừa vặn rơi ở trong ngực ta.
- A?
Thái Tử Phi vốn định tùy ý tâm sự kéo quan hệ, nghe đến đó nhất thời sinh ra hứng thú.
- Đó là Sở Sơ Nhan sao? Sao nàng lại từ trên trời rơi xuống?
Thấy được hai mắt nàng tỏa sáng, Tổ An nghĩ thầm ta thuận miệng nói ngươi liền tin, sau đó hắn cũng sinh hào hứng, thuận miệng nói dóc:
- Há, lúc đó bên cạnh có vách núi, nàng từ phía trên nhảy xuống.
Sơ Nhan bảo bối, ủy khuất ngươi.
A? Nàng muốn tự sát?
Thái Tử Phi che miệng, thực nghĩ không ra tại sao Sở Sơ Nhan lại làm như vậy, phải biết nàng sớm nghe nói đại danh của đối phương, Sở tiểu thư là đại mỹ nhân tuyệt sắc, ở kinh thành ngắn ngủi ít ngày, liền để không biết bao nhiêu con em quý tộc nhớ thương.
Mấu chốt nàng còn là thiên tài tu hành, trong cùng thế hệ, cơ hồ không có mấy người sánh được.
Một nữ nhân như vậy, tại sao lại tự sát?
- Há, lúc đó nàng biết trong nhà muốn an bài nàng và người nào đó quan hệ thông gia, nàng không còn hy vọng, liền nảy ra suy nghĩ quyên sinh.
Tổ An thuận miệng đáp.
Thái Tử Phi chấn kinh, trong lòng nghĩ lúc trước Sở gia muốn quan hệ thông gia với ai, nhưng nàng nghĩ hết các loại khả năng đều không ra.
Cách một hồi bỗng nhiên nàng hơi ảm đạm, bởi vì tao ngộ của Sở Sơ Nhan để cho nàng cảm động lây, phải biết nàng cũng là bị gia tộc ép duyên, chỉ có thể gả cho một kẻ ngu.
Bất quá nàng không có cứng rắn như Sở Sơ Nhan, có thể lựa chọn quyên sinh.
- Sau đó thì sao?
Tâm tình của nàng có chút sa sút.
- Về sau đúng lúc được ta cứu...
Tổ An thuận miệng kéo nội dung cốt truyện của Titanic, thích hợp sửa đổi một vài chỗ nói cho nàng nghe.
Thái Tử Phi vốn chỉ thuận miệng hỏi, đâu biết lại có cố sự ly kỳ khúc chiết như vậy, nghe mà đôi mắt đẹp dị sắc liên tục:
- Khó trách nàng sẽ lực bài chúng nghị lựa chọn ngươi làm hôn phu, người khác đều cảm thấy là một đóa hoa tươi... Khụ khụ, nhưng hiện tại ta lý giải nàng lựa chọn.
Cố sự ái tình như vậy không phải là nàng thời thiếu nữ thường xuyên tưởng tượng sao, đáng tiếc ngày xưa thiếu nữ tình hoài, đã sớm bị phủ bụi ở sâu trong nội tâm, bây giờ nghe đối phương kể, nàng dường như trở lại thời gian đó.
Nhìn nàng thất hồn lạc phách, Tổ An mộng bức, ngươi tốt xấu gì cũng là Thái Tử Phi, kiến thức rộng rãi, tùy tiện một bộ Titanic liền để ngươi cảm động thành như vậy?
Nói đến lúc trước tựa hồ Sơ Nhan cũng thích xem Kiếm Tiên Bá Đạo gì đó?
Hừ, thứ này có gì mà xem, muốn xem phải xem bộ Âm Dương Tạo Hóa Kinh, hắc hắc.
Đột nhiên hắn cảm giác, mình có thể ở thế giới này thành đại văn hào, tùy tiện đạo văn, còn không hấp dẫn một nhóm lớn fan thiếu nữ?
Ân, nói không chừng giống Liễu Vĩnh, đi dạo thanh lâu cũng không cần tiền... khụ khụ, đây không phải trọng điểm!
Hắn nhìn về phía nữ tử mỹ lệ hoa quý kia:
- Thái Tử Phi, vậy ngươi và Thái Tử tại sao quen biết?
Nếu như ngày bình thường, Thái Tử Phi sẽ không trả lời vấn đề như vậy, không biết là bị cố sự của hắn cảm động hay vì cái gì, lúc này nàng có chút u uất:
- Chúng ta quen biết không có kịch tính như các ngươi, là gia tộc quan hệ thông gia đơn thuần, hoàng thượng xem trọng thế lực Bích gia, muốn lôi kéo Bích gia, tránh cho chúng ta triệt để ngã về Tề Vương; cha ta cũng muốn đặt cược hai đầu, để Bích gia đứng ở thế bất bại, cho nên đồng ý vụ hôn nhân này...
Nghe nàng nói, phảng phất như nói một sự tình không có quan hệ gì tới mình, trong giọng nói hiu quạnh cách thật xa cũng có thể cảm nhận được, hắn nhịn không được hỏi:
- Ngươi thích Thái Tử không?
- Hắn là Thái Tử, ta là Thái Tử Phi, ta chỉ có thể thích hắn, không có lựa chọn khác...
Bỗng nhiên nàng biến sắc, tựa hồ ý thức được mình có chút thất thố.
- Ngươi quá giới hạn, lời như thế về sau ta không muốn nghe lại.
Thấy nàng lại khôi phục bộ dáng cao cao tại thượng, Tổ An cảm giác không thú vị, lại uống trà.
- Sao Bạch phi còn chưa tới!
Trong lòng Thái Tử Phi có chút bực bội, nhịn không được kéo cổ áo.
- Ngươi có cảm thấy hôm nay hơi nóng không.
- Thật có chút nóng.
Tổ An cũng cảm giác khá nóng.
- Thế nhưng không nên, hiện tại đã hoàng hôn...