Nói đến đây, sắc mặt hai người đại biến, lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài, kết quả vừa đứng lên, liền cảm giác đầu truyền đến mê muội, sau đó không tự chủ được ngã ở trên ghế, không còn ý thức.
- Hỏng bét, bị tính kế!
Tổ An cắn đầu lưỡi, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh, còn triệu tập nguyên khí toàn thân bức độc, đáng tiếc dược tính cực kì mãnh liệt, căn bản không có quá tác dụng lớn, hắn loáng thoáng nhìn thấy một nữ tử đi tới, sau đó cởi y phục của Thái Tử Phi ra.
Sau đó hắn cái gì cũng không biết.
Không biết qua bao lâu, Tổ An cảm giác mình nằm một giấc mộng, mơ mình ôm Sở Sơ Nhan, thân thể của Sơ Nhan thật ấm, thế nhưng thân thể nàng không phải rất mát lạnh sao?
Còn có xúc cảm, kích thước không đúng lắm...
Chẳng lẽ là Mạn Mạn? Không đúng, Mạn Mạn đã về nhà.
Chẳng lẽ là Đán Đán? Nhưng nàng một lát cũng không về được.
A, sao nữ nhân này có chút giống Thái Tử Phi thế... ta lại mơ tới nàng?
Chờ một chút, Thái Tử Phi!
Trong đầu hắn linh quang thoáng hiện, nghĩ đến sự tình trước khi hôn mê, trong nháy mắt hoảng sợ tỉnh lại.
Nhìn một màn trước mắt, cả người hắn cứng ngắc.
Một nữ tử trần truồng nằm ở trong ngực hắn, da thịt như gấm tinh tế tỉ mỉ, trên người còn thơm hơn Bách Hoa Trà, gương mặt tinh xảo không tì vết, đặc biệt là hai má nhấp nhô đỏ ửng càng lộ ra mê người.
Chỉ thấy lúc này tay hắn đang bóp bầu vú mịn màng, thứ kia còn chỉa vào giữa khe hoa huyệt non mềm đỏ hồng của đối phương.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được chỗ kia mềm mại ướt át, chỉ cần hắn rướn người một chút, là có thể đi vào nơi mỹ diệu kia.
Nếu đổi cái thời điểm khác, hắn nói không chừng sẽ lập tức thúc ngựa lên trận, nhưng giờ khắc này cảm thụ lớn nhất của hắn là kinh hãi, tê cả da đầu.
Bởi vì nữ tử không mảnh vải che thân nằm ở trong ngực hắn là Thái Tử Phi.
Tựa hồ là cảm nhận được động tĩnh của hắn, lúc này Thái Tử Phi cũng từ từ mở mắt.
Thái Tử Phi nhìn Tổ An gần trong gang tấc, mới đầu ánh mắt còn có chút mê ly, nghĩ mình ở trong mộng, vô ý thức vươn tay muốn xoa mắt, nhưng vừa duỗi tay để cho nàng cảm thấy trên người mát lạnh.
Bởi vì thân thể hơi động, làm thứ kia đã kê ngay cửa mình nhích vào một chút, cả đầu khất đã tiến vào trong hành lang mật huyệt ẩm ướt, làm nàng nhíu mày.
Nàng vô ý thức cúi đầu xem xét, nhìn thấy lúc này mình không sợi vải nằm ở trong ngực hắn, vật kia còn vào được một đoạn nhỏ… trong nháy mắt sắc mặt đại biến.
- A...
Nàng vừa kêu ra thì lập tức che miệng, thanh âm nhất thời im bặt.
Hiển nhiên cho dù là ở tình cảnh này, nàng cũng không có mất lý trí, nàng rõ ràng một khi thét lên, người ngoài xông vào, Tổ An khẳng định sẽ chết, nhưng nàng khẳng định cũng xong.
Đồng thời chân không do dự chút nào, nhanh chóng đạp tới bụng của hắn.
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +999 +999 +999...
Tổ An đương nhiên sẽ không ngốc đến để nàng đá trúng, tay trực tiếp bắt lấy chân nàng, thở dài nói:
- Thái Tử Phi, chúng ta rõ ràng là bị người tính kế!
Khuôn mặt của Thái Tử Phi đỏ bừng, cái này còn cần ngươi nói, ta đương nhiên biết là bị thiết kế!
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +888 +888 +888...
- Buông tay!
Thái Tử Phi thấp giọng nói, biểu lộ cực kỳ xấu hổ.
Vừa rồi nàng đá đối phương là phản ứng vô ý thức, không ngờ chân sẽ bị đối phương bắt lấy?
Bây giờ hai người đều không mặc quần áo, cái tư thế này quá khiếm nhã.
Ánh mắt của Tổ An không tự chủ được liếc xuống dưới, sau đó biểu lộ cũng cứng đờ, lúng túng buông tay ra:
- Sorry Sorry, không phải cố ý!
Khuôn mặt của Thái Tử Phi sắp nhỏ ra huyết, lúc này nội tâm của nàng cũng gào thét, nàng vội vàng kéo chăn mền che trước người, bất quá vẫn lộ ra xương quai xanh tinh xảo và đầu vai mượt mà, không biết bao nhiêu mê người.
- Vừa rồi ngươi có làm cái gì với ta hay không?
Trải qua lúc đầu phẫn nộ và kinh hoảng, Thái Tử Phi dần dần trấn định lại, nàng minh bạch việc cấp bách là giải quyết sự kiện này, hắn thì ngày sau lại tính sổ.
Tổ An do dự:
- Ta cũng không biết.
- Ngươi không biết?
Thái Tử Phi nhất thời huyết áp tăng vọt.
Đến từ Bích Linh Lung, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Tổ An nói:
- Ta không có tỉnh sớm hơn ngươi bao lâu, cũng cảm giác như lọt vào trong sương mù, tựa hồ sờ sờ ôm ôm một cái, vào một chút, hẳn không có làm gì... Cụ thể có làm cái gì hay không, chính ngươi không biết sao!
- Sờ sờ ôm ôm một cái, vào một chút? Còn gọi không làm cái gì?
Mí mắt của Thái Tử Phi nhảy lên, thực ra vừa rồi nàng đã cảm thụ một chút, ngoại trừ vú hơi đau, hạ thân cũng chỉ hơi ngứa vì tiết dịch, thì xác thực không có dấu vết bị xâm phạm, bất quá nghe đối phương nói, vì cái gì muốn đánh hắn như vậy?
Nàng hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình, nhìn xung quanh:
- Y phục của ta đâu, mau đưa y phục cho ta.
Hiện tại tình huống của nàng hiển nhiên không thích hợp đi tìm đồ, bằng không tất cả đều bị nhìn hết.
Tổ An nghiêng người tìm, bởi vì đứng dậy, ánh mắt của Thái Tử Phi ngưng tụ, nghĩ thầm gia hỏa này là con lừa sao!
Đại khái liếc nhìn một chút, Tổ An lắc đầu:
- Không có y phục.
Người ta muốn hãm hại bọn họ, làm sao có thể cho phép bọn họ mặc quần áo.
Nghĩ đến hẳn là mình sớm tỉnh lại, gian kế của đối phương còn chưa kịp phát động.
Chờ một chút, vì sao Thái Tử Phi cũng sớm tỉnh lại?
Chẳng qua hiện nay không phải thời điểm quan tâm cái này, hắn vội vàng dò xét bốn phía:
- Thái Tử Phi, ngươi biết đây là địa phương nào không?
Nơi này không phải đại sảnh, mà là một trạch viện, chẳng lẽ đã xuất cung?