Nghe đến đây, Tổ An mới giật mình tỉnh táo lại, vừa rồi quá xung động rồi, đều trách nữ nhân này làm dấy lên hỏa diễm trong lòng hắn.
Tổ An buông nàng ra, cố áp chế dục hỏa, hậm hực nói:
- Đây chính là trừng phạt vì vừa rồi ngươi muốn giết ta, lần sau lại động ý nghĩ này, ta sẽ không khách khí.
Cả người Thái Tử Phi co quắp nằm ở trên giường, ô ô khóc lên:
- Ta vừa tỉnh dậy ngươi và ta không mặc y phục ngủ ở trên một cái giường, còn bị ngươi mò ngươi hôn, đổi lại ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào? Ta gánh vác vinh diệu của gia tộc, một khi xảy ra vấn đề, Bích gia từ trên xuống dưới hơn ngàn nhân khẩu sẽ chết, ta làm sao dám đánh bạc, đương nhiên là diệt khẩu yên tâm nhất!
Từ vừa mới bắt đầu, hôm nay nàng trải qua mạo hiểm còn nhiều hơn mười mấy năm qua hợp lại, tâm tình quả thực như tàu lượn, lúc này tâm tình của nàng rốt cục sụp đổ.
Tổ An trầm mặc, hắn cũng rõ ràng, đổi lại người khác, hơn phân nửa cũng sẽ lựa chọn như vậy, đây chính là nhân tính, hơn nữa sự tình hôm nay xác thực là mình chiếm tiện nghi của nàng.
Có điều trên miệng hắn sẽ không thừa nhận:
- Ta cũng bị ngươi mò ngươi hôn, trong sạch của ta không phải trong sạch sao, nhưng nào có muốn chết muốn sống như ngươi.
Thái Tử Phi bị hắn giải thích làm cho không khóc được, nửa ngày sau mới nặng nề phun một ngụm:
- Ngươi thật vô sỉ!
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào:
- Các ngươi là người phương nào, lại dám xông vào Đông Cung!
Thanh âm của Thạch Tuấn truyền đến:
- Chúng ta được thị vệ thông báo, nhìn thấy Thái Tử Phi bị một nam tử bắt đi, cho nên chúng ta cố ý tới xem xét Thái Tử Phi an nguy.
Tổ An và Thái Tử Phi liếc nhau:
- Bọn họ ở bên kia không bắt được chúng ta tại chỗ, hiện tại chạy đến Đông Cung ngồi vững sự tình ngươi mất tích.
- Tiện nhân Bạch phi kia thật là muốn ta chết!
Thái Tử Phi oán hận nói, vội vàng ngồi dậy chỉnh lý y phục.
- Hỗn trướng, tẩm cung của Thái Tử Phi là các ngươi nói xông có thể xông?
Thanh âm của Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn truyền đến, hiển nhiên bọn họ đang ngăn trở đối phương tiến vào.
- Hừ, bản quan phụ trách giám sát sự tình trong cung, tự nhiên có quyền điều tra hết thảy, các ngươi ở chỗ này ra sức khước từ, có phải có gì che giấy hay không?
Thanh âm ngạo mạn của Thạch Tuấn truyền đến, hắn xuất thân danh môn, lại thêm mình ngồi ở vị trí cao, tự nhiên không để hai tiểu thị vệ trưởng vào mắt.
- Thạch đại nhân giám sát hẳn là ngoại thần nha, nữ quyến trong cung lúc nào đến phiên Thạch đại nhân quản?
Một giọng nữ truyền đến, hai mắt của Thái Tử Phi tỏa sáng, là thiếp thân thị nữ Dung Mạc của nàng, xem ra nha đầu này còn không ngốc, ở Bách Hoa Cung không tìm được ta, còn biết sớm trở về ổn định cục thế.
Đúng lúc này, một tiếng cười duyên khác truyền tới:
- Thạch đại nhân cũng là quan tâm Thái Tử Phi an nguy, chúng ta nên xác nhận một chút cho thỏa đáng, chẳng lẽ các ngươi ngay cả bản cung cũng không tin?
Thái Tử Phi biến sắc, nhỏ giọng nói:
- Là Thục phi của hoàng thượng, ngươi nhanh theo mật đạo rời đi.
Nếu bị người gặp được Tổ An ở trong tẩm cung của mình, vậy trước đó bọn hắn nỗ lực đều uổng phí.
- Tốt!
Tổ An không dám thất lễ, chuẩn bị chạy đi.
- Chờ một chút...
Thái Tử Phi vội vàng kéo hắn lại.
- Trước giải huyệt đạo cho các nàng, nhưng ngàn vạn lần không thể để các nàng thấy ngươi.
Tổ An âm thầm tán thưởng nữ nhân này tâm tư tỉ mỉ, gật gật đầu, thân hình hóa thành tàn ảnh, giải huyệt đạo cho mấy thị nữ kia, sau đó cả người nhảy vào trong mật đạo.
Thái Tử Phi vội vàng phong bế mật đạo, kết quả Tổ An đi mà quay lại, cúi đầu hôn nàng một cái:
- Coi như thù lao lần này cứu ngươi!
Nói xong cười ha hả, nghênh ngang rời đi.
Thái Tử Phi che miệng, ánh mắt vừa thẹn vừa vội, gia hỏa này thật sự là, vừa rồi như vậy còn chưa đủ sao, thật muốn hung hăng cắn hắn một cái!
Nhưng hiện tại nàng không lo được tức giận, vội vàng chỉnh lý chăn đệm trên giường, không thể để người nhìn thấy mật đạo tồn tại.
Nàng vừa làm tốt, cửa phòng bị phá tan, hiển nhiên chỉ bằng vào Dung Mạc, Phác Đoạn Điêu, Tiêu Ti Côn… là không ngăn được Thục phi và Thạch Tuấn.
Nguyên bản còn có Thái Tử, đáng tiếc Thái Tử không dùng được, không chỉ không ngăn cản, còn hưng phấn theo tới, phảng phất như muốn xem náo nhiệt.
Thái Tử Phi chú ý tới thần sắc của hắn, trong lòng ứa ra tà hỏa, tuy Tổ An hỗn trướng, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn đáng tin hơn gia hỏa này.
Thục phi và Thạch Tuấn vốn nắm chắc thắng lợi trong tay xông tới, kết quả nhìn thấy Thái Tử Phi ngồi trên giường, cả người đều ngốc trệ:
- Ngươi... sao ngươi ở chỗ này?
Thái Tử Phi lạnh lùng nói:
- Thế nào, bản cung ở trong tẩm cung của mình cũng không được?
Lại nói một bên khác, Tổ An từ trong mật đạo đi ra, cảm giác trong hoàng cung khắp nơi đều là bóng người, hắn biết hiện tại toàn bộ thị vệ đều đã động viên tìm nhân vật khả nghi, lại thêm sắc trời đã tối, cửa cung đóng lại, hắn liền từ bỏ dự định xuất cung.
Trực tiếp tìm một nơi yên tĩnh lấy ra y phục Tú Y Sứ Giả mặc vào, biến thành Kim bài Thập Nhất.
Lại nói tương lai nếu Thái Tử Phi biết ta là Kim bài Thập Nhất, không biết sẽ phản ứng như thế nào?
Cảm nhận được môi lưu lại điềm hương, còn có dị hương ở trên tay, khóe miệng của hắn hơi giương lên, mặc dù hôm nay có chút mạo hiểm, nhưng tổng thể mà nói coi như không tệ.
Hắn một đường đi đến tiểu viện của mình, quyết định ở nơi đó ngủ một giấc tránh né.
Bất quá mới vừa đi tới phụ cận tiểu viện, bỗng nhiên hắn dừng lại, bởi vì hắn phát giác có không ít người mai phục ở xung quanh.