Đến từ Mộ Dung Đồng, điểm nộ khí +388 +388 +388... !
Tổ An nhún vai, một bộ khinh thường tranh luận, mọi người đều hiểu nha.
Nhìn hắn như vậy, Mộ Dung Đồng càng tức giận.
Chân Học Nghĩa vội vàng kéo hắn lại:
- Khụ khụ, lão phu có thể đảm bảo thay Mộ Dung hiền đệ, hắn làm người chính trực, coi như bởi vì sự kiện kia không cam lòng, cũng sẽ không vì vậy mà hạ sát thủ.
Tổ An cũng thuận thế nói:
- Ta cũng cảm thấy Mộ Dung đại nhân là loại hào sảng thẳng tính, chắc chắn sẽ không thi triển loại mưu mẹo nham hiểm này.
Mộ Dung Đồng ưỡn lồng ngực, tâm nghĩ từ khi quen biết tiểu tử này, thì câu kia dễ nghe nhất.
A, chờ chút, ngươi đã biết sao còn nói như vậy, không phải có chủ tâm chơi ta sao?
Đến từ Mộ Dung Đồng, điểm nộ khí +666 +666 +666...
Hắn nào biết Tổ An chỉ là vì thuận tiện kiếm một đợt điểm nộ khí mà thôi.
Lúc này Tổ An còn nói thêm:
- Trừ Mộ Dung đại nhân, muốn ta chết nhất chỉ sợ là Tề Vương, dù sao trước đó không lâu ta vừa quét mặt mũi của Tề Vương, đồng thời còn đánh gãy chân Tề Vương thế tử, nếu ta là Tề Vương, chỉ sợ không muốn hung thủ sống thêm một ngày.
Thần sắc mọi người cổ quái, xem ra ngươi vẫn rất có tự mình hiểu lấy.
Khương Bá Dương ho khan:
- Ngươi biết vu hãm Thân Vương triều đình là tội gì không?
Đồng thời tỏ ý Thư Lại tạm thời không nên ghi chép cái này.
Tổ An nói:
- Ta không có vu hãm nha, chỉ đưa ra một số hoài nghi hợp lý, còn lại cần các ngươi đi chứng thực và điều tra.
Ba người Chân Học Nghĩa liếc nhau, đều nhìn ra ánh mắt ngưng trọng của đối phương.
Thực ra vụ án này ngay từ đầu đã cảm thấy điểm đáng ngờ trùng điệp, thậm chí ngay cả Mộ Dung Đồng cũng hoài nghi sau lưng có bóng dáng của Tề Vương.
Nhìn thấy mấy người chần chờ, Tổ An cười lạnh:
- Vừa rồi ta đã nói, ta dám nói các ngươi chưa tất dám ghi, hiện tại chẳng phải nghiệm chứng sao.
Chân Học Nghĩa mở miệng:
- Việc quan hệ tới Thân Vương, chúng ta đương nhiên phải thận trọng, ngươi trước nói còn có nhân tuyển hoài nghi khác không?
Tổ An giống như cười mà không phải cười:
- Các ngươi khẳng định muốn ta nói?
Mấy người lộ vẻ không vui:
- Có cái gì thì nói cái đó!
Nói đùa cái gì, ngay cả Tề Vương cũng khai, chẳng lẽ còn có người phiền toái hơn?
Bất quá một giây sau bọn họ đều biến sắc, bởi vì Tổ An nói:
- Một người khác có thể muốn giết ta chính là hoàng thượng!
Mấy người trải qua hoá đá ngắn ngủi, sau đó đều lấy lại tinh thần, Khương Bá Dương buồn bực:
- Lớn mật, ngươi có biết đây là đại tội bất kính không !
Đến từ Khương Bá Dương, điểm nộ khí +22 +22 +22...
Gia hỏa này có phải ngốc hay không, thật muốn truy cứu mà nói, câu nói này có thể giết hắn.
Tổ An thở dài:
- Vừa rồi ta nói rồi, các ngươi còn bức ta nói, cho dù có đại bất kính, cũng là chúng ta cùng một chỗ bất kính.
Chân Học Nghĩa:
- ...
Khương Bá Dương:
- ...
Mộ Dung Đồng:
- ...
Vẫn là Chân Học Nghĩa mở miệng:
- Trước tiên nói vì sao cảm thấy hoàng thượng sẽ giết ngươi.
Tiểu tử này sao cần ăn đòn như thế, ngay cả ta cũng muốn nện hắn một trận.
Tổ An nói:
- Việc này liên quan đến danh dự của Thái Tử Phi, quan hệ đến Thái Tử có đội nón xanh hay không... Khụ khụ, mà ta có thể vô tội, cũng có thể không vô tội, đối với hoàng thượng mà nói, phương pháp đơn giản nhất không phải là trực tiếp giết ta sao? Thân là Đế Vương, thà giết lầm 1000, không thể buông tha một cái, không phải thao tác cơ bản sao?
Mấy người nhìn về phía hắn, thần sắc nhất thời kinh ngạc, gia hỏa này chỉ là thảo dân, lại am hiểu Đế Vương chi thuật như vậy, không biết là vô sự tự thông hay ai dạy hắn...
Khương Bá Dương nói:
- Ngươi phân tích xác thực có đạo lý, bất quá nghĩ sai một việc, chính là hoàng thượng không quan tâm ngươi có phải bị oan uổng hay không, hắn quan tâm nhất là Thái Tử Phi phải chăng trong sạch, ngươi có thể tùy tiện giết chết, nhưng Thái Tử Phi thân phận mẫn cảm, lại không thể tùy tiện hoán đổi, cho nên trước khi tra rõ ràng, hoàng thượng sẽ không xuống tay với ngươi.
Tổ An hơi kinh ngạc, hắn thật hoài nghi lần này diệt khẩu là Hoàng Đế, bất quá trải qua đối phương phân tích, lúc này hắn mới ý thức được mình ở phương diện này vẫn không bằng những lão hồ ly kia.
Lúc này Mộ Dung Đồng không kiên nhẫn:
- Được rồi, gia hỏa này nói nhăng nói cuội là muốn lẫn lộn tầm mắt, không cần phải nói nhiều như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, chúng ta điều tra những người chứng kiến, bọn họ không chỉ có khẩu cung, còn có chứng cứ.
- Chứng cớ gì?
Tổ An giật mình, nhanh chóng nhớ lại một chút, không cảm thấy mình lưu lại đồ vật gì mới đúng.
Mộ Dung Đồng cười lạnh:
- Trong cung có người ở hiện trường tìm được quần áo của ngươi và Thái Tử Phi... đối với cái này ngươi giải thích như thế nào?
Nói xong câu đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tổ An, ánh mắt trở nên sắc bén.
Tổ An biến sắc, nghĩ thầm mình lại quên sự tình này.
Lúc trước sau khi tỉnh lại, hắn và Thái Tử Phi tìm y phục khắp nơi vẫn không tìm được, khẳng định là bị hắc thủ giấu đi, sau đó lại tìm cơ hội đặt ở hiện trường.
- Thế nào, không lời nào để nói?
Nhìn sắc mặt hắn biến hóa, Mộ Dung Đồng cười lạnh.
Tổ An thở dài:
- Đây không phải rất dễ làm được sao, chỉ cần người hãm hại chúng ta tìm cơ hội trộm y phục của ta ném đến hiện trường, không phải là được?
- Phải biết nơi ở của ta trong kinh thành cũng không phải bí mật gì, đồng thời cũng không có phòng ngự gì, cao thủ muốn vào trộm bộ y phục, là sự tình quá dễ dàng.
Mộ Dung Đồng cau mày nói:
- Trộm quần áo của ngươi dễ dàng, nhưng Thái Tử Phi thân ở Đông Cung, y phục của nàng làm sao dễ trộm như vậy!