Tổ An cười nói:
- Không nghĩ tới ta lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể thỉnh cầu đại nhân vật như vậy xuất mã.
Hắn nghĩ tới trước đó Vân Gian Nguyệt đề cập ở kinh thành để cho nàng kiêng kị có hai cái rưỡi, Hoàng Đế và Tề Vương là xác định, như vậy Tế Tửu chính là nửa cái kia?
- Ngươi còn có tâm tình cười.
Sở Sơ Nhan lo lắng.
- Ngươi thật làm cái gì mà nói, sẽ không giấu diếm được Tế Tửu đại nhân.
Thần sắc của Tổ An cổ quái:
- Ta nói là vạn nhất, vạn nhất nha. Vạn nhất ta thật có cái gì với Thái Tử Phi, ngươi sẽ làm sao?
Sở Sơ Nhan mày liễu dựng thẳng:
- Vậy ngươi chết cũng xứng đáng!
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +22 +22 +22...
Cái bình dấm chua này…
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Yên tâm đi, ta và Thái Tử Phi trong sạch.
Ân, chỉ bất quá mọi người định nghĩa từ trong sạch này có chút không giống, trong lòng hắn, không trong sạch mà nói, ít nhất cũng phải bị hắn ủi đến mang thai.
Lúc này Sở Sơ Nhan mới buông lỏng một hơi:
- Vậy thì tốt, Tế Tửu đại nhân xuất mã, ngươi rất nhanh sẽ vô tội phóng thích.
Tổ An chú ý tới trong ánh mắt nàng tràn đầy mệt mỏi, trong lòng ấm áp, nắm tay nàng nói:
- Sơ Nhan, những ngày này ngươi chạy khắp nơi, thật sự là làm khó ngươi.
Sở Sơ Nhan lại thở dài:
- Trong lòng ta rõ ràng, những ngày này ta làm thực ra đều là vô dụng, lần này liên lụy quá lớn, người Sở gia, thậm chí Tần gia nhất mạch, đều không dám dính vào.
Tổ An cười cười:
- Vẫn đưa đến tác dụng, bằng không chúng ta đưa đến không phải Tế Tửu, mà là bí mật xử tử.
Sở Sơ Nhan hé miệng cười duyên:
- Ngươi cuối cùng cũng biết an ủi ta.
...
Sau khi Sở Sơ Nhan rời đi không lâu, Chân Học Nghĩa, Khương Bá Dương, Mộ Dung Đồng cùng nhau tới, đến còn có Chu Tà Xích Tâm.
Nhìn chiến trận này, trong lòng Tổ An run lên, xem ra cái gì đến thủy chung sẽ đến.
Ngục tốt đưa Tổ An đến một gian tĩnh thất, đám người Chân Học Nghĩa không giống như ngày thường ngồi xuống, mà yên tĩnh chờ ở cửa ra vào.
Ngay cả Chu Tà Xích Tâm cũng thay đổi khuôn mặt lạnh lùng, thu hồi vẻ kiệt ngạo.
Rất nhanh cửa lớn bị khí kình vô hình đẩy ra, một lão giả mặc trường bào màu xanh chậm rãi từ đằng xa đi tới.
Bước chân hắn rất chậm, nhưng cơ hồ một giây sau đã xuất hiện ở trong tĩnh thất.
Tổ An đánh giá nhân vật trong truyền thuyết kia, thế nhưng tướng mạo của đối phương chỉ có thể dùng thường thường không có gì lạ để hình dung, là loại tồn tại ném vào trong đám người căn bản sẽ không ai xem lần thứ hai.
So sánh mà nói, đám người Khương Bá Dương phong thần tuấn lãng hơn nhiều, thế nhưng những đại thúc thành thục nho nhã kia ở bên cạnh hắn, lại thành vai phụ phụ trợ hắn.
Ánh mắt của hắn thâm thúy không gì sánh được, tựa hồ trải qua vô số tang thương mới có thể tạo thành đôi mắt này.
Trong nháy mắt đó Tổ An quên đi dung mạo của đối phương, trong đầu chỉ còn lại đôi mắt tang thương thâm thúy này.
- Ngươi chính là Tổ An?
Tế Tửu không có khách sáo với đám người Khương Bá Dương, thậm chí ngay cả gật đầu tỏ ý cũng không có, không biết là khinh thường, hay thân phận của hắn không cần làm như thế.
Đám người Khương Bá Dương không chút tức giận, dường như này là chuyện đương nhiên:
- Tổ An, nhanh bái kiến Tế Tửu đại nhân.
Tổ An thi lễ:
- Vãn bối bái kiến Tế Tửu đại nhân.
Kiêu ngạo ở trước mặt tồn tại như vậy là ngu ngốc, huống chi lần này đối phương tới còn quan hệ đến vận mệnh của mình.
Tế Tửu mỉm cười:
- Không cần khẩn trương, ngươi chỉ cần trả lời một vấn đề của ta là được. Hết thảy tuân theo bản tâm, tuyệt đối không nên kháng cự.
Trong nháy mắt đó, Tổ An có một loại cảm giác như gió xuân ấm áp, hắn vội vàng tập trung tinh thần:
- Tế Tửu đại nhân cứ hỏi!
Đối phương ngưu bức như vậy, nếu mạnh mẽ dùng phím Print đối kháng, hơn phân nửa hậu quả là sẽ thần hồn câu diệt, như vậy chỉ còn lại kỹ năng mới, nhìn xem phải chăng có hiệu quả.
Những ngày này hắn đã nghĩ đến làm sao xảo diệu vận dụng kỹ năng nhìn như phế vật kia, bất quá có thể vượt qua Tế Tửu hay không, hắn thật đúng là không chắc.
Hai mắt Tế Tửu toát ra thanh quang:
- Ngươi và Thái Tử Phi phải chăng trong sạch?
- Ta Có Một Bằng Hữu...
Tổ An đang muốn nói lời dạo đầu, bỗng nhiên sững sờ, vấn đề này tựa hồ...
Hắn vội vàng đáp:
- Đúng!
Tế Tửu khẽ gật đầu:
- Nói thật, tốt, ta đã hỏi xong.
Nói xong quay người rời đi.
Mấy đại nhân vật ở bên cạnh mộng bức:
- Như vậy là xong?
Mộ Dung Đồng cuống cuồng, vô ý thức ngăn ở trước mặt hắn:
- Tế Tửu đại nhân, ngươi đã hỏi xong?
- Phải.
Tế Tửu dường như tích chữ như vàng.
Mộ Dung Đồng gấp:
- Nhưng như vậy có phải quá qua loa không, không bằng lại hỏi cẩn thận một chút?
Tế Tửu nhàn nhạt liếc hắn:
- Ngươi đang dạy ta làm việc?
Trong nháy mắt đó Mộ Dung Đồng cảm giác lạnh cả người, thậm chí không thở nổi, trong lòng không khỏi run lên, vội vàng bồi tội:
- Không dám!
Khương Bá Dương thay hắn nói hộ:
- Tế Tửu đại nhân chớ có để ý, tính cách của hắn luôn thật thà như vậy.
Tế Tửu khẽ gật đầu:
- Nên hỏi ta đã hỏi, người là trong sạch, thả đi.
Sau khi nói xong, hắn không đợi những người này giữ lại, phóng ra mấy bước, thân hình hóa thành hư vô, dần dần biến mất ở phương xa.
Lúc này Tổ An cũng khiếp sợ không thôi, bởi vì vừa rồi hắn không có sử dụng kỹ năng Ta Có Một Bằng Hữu, bởi vì vấn đề đối phương hỏi rất cổ quái.
Tế Tửu không hỏi ngày đó có phải hắn và Thái Tử Phi ở cùng nhau hay không, hoặc hỏi hai người có cởi y phục không, mà dùng một loại phương pháp lập lờ nước đôi.
Ngươi và Thái Tử Phi có trong sạch không?