Tuy ở trong mắt rất nhiều người, hỏi như vậy không có gì sai.
Nhưng hắn thân là người trong cuộc lại rất rõ ràng môn đạo, trong lòng mỗi người, định nghĩa với trong sạch là không giống nhau.
Trong mắt người khác, hắn và Thái Tử Phi đừng nói không mặc quần áo ở cùng một chỗ, dù chỉ hơi ôm một cái cũng đã không trong sạch.
Nhưng thân là người xuyên việt, nam nữ xa lạ thân thể va chạm là rất bình thường, chỉ có ủi đến mang thai mới không trong sạch.
Cho nên đối mặt vấn đề này, hắn căn bản không cần vận dụng kỹ năng cũng có thể trả lời, hơn nữa đối phương không có tiếp tục hỏi, đã xác nhận hắn trong sạch.
Nếu là người bình thường, hắn sẽ hoài nghi tính chuyên nghiệp, hoặc là nhất thời sơ sẩy.
Nhưng đối phương là Tế Tửu, một trong ba người tu vi cao nhất của triều đình, địa vị cao thượng, người như vậy làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp?
Tế Tửu đại nhân âm thầm giúp ta!
Thế nhưng tại sao hắn lại giúp ta?
Tổ An cẩn thận suy tư, cực kỳ xác định trước đó chưa thấy qua đối phương, thậm chí ngay cả tên tuổi cũng chỉ mới nghe được.
Đối phương không có đạo lý giúp hắn? Chẳng lẽ là ta suy nghĩ nhiều? Hết thảy chỉ là trùng hợp và ngoài ý muốn?
Hắn xoắn xuýt không thôi, lúc này Quách Chí chạy tới vừa cười vừa nói:
- Mấy vị đại nhân đã đi bẩm báo kết quả thẩm vấn cho hoàng thượng, chắc hẳn không bao lâu, Tổ huynh đệ sẽ được tự do, sớm chúc mừng ngươi.
Tổ An cũng mỉm cười:
- Còn phải đa tạ Quách huynh chiếu cố, bằng không những ngày này sợ rằng ta sẽ rất gian nan.
Quách Chí có chút xấu hổ:
- Huynh đệ ngươi khách khí, nói thật, xém chút để sát thủ hại ngươi, ta còn rất áy náy.
Tổ An nói:
- Lấy hữu tâm tính vô tâm, xác thực không tiện đề phòng, đúng rồi, về sau tìm được tên sát thủ kia không?
Quách Chí đáp:
- Tìm được, đáng tiếc thời điểm tìm được hắn đã tự tử bỏ mình, quan hệ nhân mạch của hắn cũng không tra được, thành một bản án không thể giải quyết.
- Như vậy sao...
Tổ An như có điều suy nghĩ.
Cũng không lâu lắm, có người tới thông báo hắn có thể ra tù.
Tổ An ra phòng giam, cảm nhận được ánh sáng mặt trời, trong lúc nhất thời còn không thích ứng.
Ai, kiếp trước làm thanh niên năm tốt, kết quả đến thế giới này phải vào tù mấy lần?
- Tổ đại ca!
Chỉ thấy Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn dẫn mấy thị vệ cười ha hả đi tới.
- Chúng ta nghe nói ngươi ra tù, nên cố ý đến đón cho ngươi.
Trong lòng Tổ An ấm áp:
- Hôm nay các ngươi không trực sao?
- Thái Tử Phi cho chúng ta nghỉ.
Tiêu Ti Côn đáp.
Tổ An sững sờ, xem ra phái bọn họ tới nghênh đón mình là ý tứ của Thái Tử Phi, chỉ bất quá trải qua sự tình lần này, nàng không tiện ở trên mặt nổi phái người tới, chỉ có thể lấy biện pháp này.
Tiểu nương bì kia vẫn có chút lương tâm, không uổng công ta cứu nàng, còn hôn nàng nhiều như vậy.
Phác Đoạn Điêu lại gần, nháy mắt ra hiệu nói:
- Tổ đại ca, đi Giáo Phường Ty không? Phát tiết xúi quẩy lên người các tiểu tỷ tỷ.
Từ khi theo Tổ An học được từ tiểu tỷ tỷ này, bây giờ hắn cũng dùng đến quên cả trời đất.
Tổ An nhịn không được cười lên, gia hỏa này quả nhiên không tệ.
Mọi người đi đến cửa cung, Tổ An tìm cơ hội nhỏ giọng hỏi:
- Tế Tửu đại nhân có đi Đông Cung không?
Phác Đoạn Điêu lắc đầu:
- Không có.
Tổ An âm thầm buông lỏng một hơi, hắn chỉ lo lắng Thái Tử Phi xảy ra sơ suất, Tế Tửu đã không tự mình thẩm vấn nàng, như vậy lấy nàng thông minh tài trí, đủ để ứng phó tất cả phiền phức.
- Gần đây Thái Tử Phi khỏe không?
Tổ An hỏi tiếp.
Phác Đoạn Điêu cười hắc hắc:
- May mắn chúng ta hiểu ngươi, đổi lại người khác, nghe ngươi hỏi như vậy, khó tránh khỏi sẽ suy đoán lung tung.
Tiêu Ti Côn phản bác:
- Ngươi hiểu cái rắm, Tổ đại ca là trung thành tuyệt đối, chính ngươi tư tưởng bẩn thỉu, ta sẽ không nghĩ lung tung.
Phác Đoạn Điêu và hắn cãi nhau đã thành thói quen, không thèm để ý hắn, tiếp tục nói:
- Yên tâm đi, gần đây Thái Tử Phi một mực thâm cư không ra ngoài, dù sao không có vấn đề quá lớn, chỉ là nhìn ra được tâm tình không tốt.
Tổ An nghĩ thầm trải qua sự tình như vậy, tâm tình của nàng có thể tốt mới lạ.
Đám người kề vai sát cánh xuất cung, đang thương nghị đợi lát nữa đi Giáo Phường Ty gọi cô nương nào đây.
Bây giờ Thu Hồng Lệ và Vân Gian Nguyệt đều rời đi, Tổ An thực không có hứng thú qua bên kia.
Những hoa khôi kia lại đẹp, cũng kém xa đám hồng nhan tri kỷ của mình.
Chỉ bất quá không ngăn nổi những người này nhiệt tình, hắn cũng không tiện cự tuyệt.
Lúc này bỗng nhiên có thị vệ nói:
- Oa, bên kia có thật nhiều đại mỹ nhân!
- Cẩn thận, có thể chờ ở phụ cận cửa cung, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
- Hẳn là gia quyến của vị nào đại nhân nào đó, chậc chậc chậc, không biết ai có phúc khí như thế.
...
Nghe những thị vệ kia hâm mộ, Tổ An tò mò ngẩng đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc.
- A Tổ!
Một bóng hình xinh đẹp nhào tới, ở trong ánh mắt chấn kinh của các thị vệ, nhào vào vòng tay của Tổ An.
Những thị vệ kia nuốt nước miếng, bọn họ còn nghị luận ai diễm phúc sâu, không nghĩ tới lại ở bên người.
- Sơ Nhan, sao ngươi lại tới?
Tổ An vừa mừng vừa sợ.
Sở Sơ Nhan đỏ mặt, vừa rồi nhất thời kích động không chú ý, hiện tại mới ý thức được nhiều người nhìn mình chằm chằm, vội vàng lui lại một bước:
- Ta nhận được tin tức, hôm nay Tế Tửu sẽ đến tự mình thẩm vấn, ta ở cửa cung chờ tin tức, về sau ngươi quả nhiên vô tội phóng thích. A, bọn họ là ai?
Tổ An giới thiệu nói:
- Bọn họ là bằng hữu của ta, đều là đồng liêu bên Đông Cung; vị này là thê tử của ta.