Khương La Phu thở dài:
- Ngươi đừng quá tự trách, ta cũng biết cái này không trách được các ngươi, sau cùng may mắn thi đậu ba cái, bên trong có hai cái tương đối quen thuộc, còn cố ý cùng ta tới thăm các người đấy.
- Người nào?
Sở Sơ Nhan và Tổ An đều tò mò, phải biết bọn họ ở kinh thành luôn có cảm giác xa quê, Minh Nguyệt Thành mới là nhà.
- Các ngươi đi ra đi.
Khương La Phu vẫy tay.
- Hiệu trưởng ngươi thật không có suy nghĩ, đã nói xem Tổ huynh có thể đoán được là chúng ta hay không.
Một đôi tuấn nam mỹ nữ bước xuống xe.
Mộ Dung Thanh Hà thoáng cái trừng to mắt, nhìn nam nhân kia, lại nhìn Sở Ấu Chiêu ở bên cạnh, nghĩ thầm trong thiên hạ lại có nam tử xinh đẹp như Sở ca ca?
Hừ, bất quá vẫn là Sở ca ca nhà ta càng xinh đẹp hơn!
Đám thị vệ Phác Đoạn Điêu thì âm thầm cười lạnh:
- Tốt một cái tiểu bạch kiểm chỉ được mã ngoài, thực chất vô dụng!
Lực chú ý của bọn hắn bị nữ tử bên cạnh hấp dẫn.
Không giống Sở Sơ Nhan thanh lệ thoát tục, Khương La Phu xinh đẹp khiếp người, trên người nàng có một loại khí chất tiểu thư khuê các, càng khiến người sinh ra ý thân cận.
Bọn họ nghĩ đến những cô nương Giáo Phường Ty kia từng cái tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng trên người luôn thiếu khí chất trang nhã điềm tĩnh.
Lúc này thiếu nữ kia nhìn Sở Sơ Nhan gật đầu tỏ ý:
- Sở tiểu thư!
Sau đó nhìn về phía Tổ An, trên mặt xuất hiện ý cười nhàn nhạt:
- Tổ công tử.
Đám thị vệ biểu lộ cổ quái, nghĩ thầm nữ nhân này cũng có quan hệ với Tổ đại ca?
Trời ạ, đại ca, ta biết ngươi ngưu bức, nhưng không cần gom sạch nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như thế chứ, tốt xấu gì cũng cho chúng ta uống chút canh.
Đương nhiên cái suy nghĩ này lóe lên một cái liền biến mất, bọn họ rõ ràng những cô gái này cách bọn họ xa xôi như thế nào, vẫn là những nữ nhân ở Giáo Phường Ty kia thực sự, các nàng mới thấy được sờ được.
Đám thị vệ chịu đựng không được đả kích, vội vàng cáo từ Tổ An, ủ rũ cúi đầu đi về phía Giáo Phường Ty.
Bọn họ lo lắng ở lại lâu, đợi lát nữa gặp được những nữ nhân ở Giáo Phường Ty sẽ tẻ nhạt vô vị.
Tổ An cười ha ha:
- Tạ huynh đệ, Tạ tiểu thư, đồng hương gặp gỡ đồng hương, nước mắt rưng rưng, đến ôm một cái thân mật nào!
Nói xong giang hai cánh tay tiến tới.
Tạ Đạo Uẩn xì một cái, đỏ mặt trốn qua một bên, Tạ Tú vì bảo vệ tỷ tỷ, chỉ có thể kiên trì đi lên ôm đối phương:
- Tổ huynh đệ vẫn nhiệt tình như vậy, ha ha.
Đồng thời trong lòng có chút xoắn xuýt, gia hỏa này sẽ không thích nam sắc chứ?
Phải biết dung mạo của hắn quá tuấn tú, những năm này có rất nhiều nam nhân đánh chủ ý tới hắn, cho nên hắn cực kỳ kháng cự tiếp xúc thân thể với nam nhân.
Tổ An vốn dự định ôm cũng không phải hắn, hai người đồng thời buồn nôn, ăn ý buông tay ra:
- Tạ huynh đệ thật làm cho ta lau mắt mà nhìn, lại thi đậu Hoàng Gia Học Viện.
Mặc dù Tạ Tú không tệ, nhưng xưa nay không lấy tu hành tăng trưởng, ở Minh Nguyệt Học Viện cũng không thuộc về hàng đầu; tuy Tạ Đạo Uẩn cũng không am hiểu tu hành, nhưng tốt xấu còn có sở trường, năng khiếu lớn nhất của Tạ Tú là dụ nữ nhân lên giường?
Hoàng Gia Học Viện không có khả năng bởi vì cái này mà nhận hắn nha?
- Tỷ tỷ là bằng thực lực thi đậu, ta thì nhờ gia phụ vận dụng quan hệ, ha ha.
Tạ Tú rất thoải mái nói.
- Gia tộc vốn là một phần thực lực cá nhân, Tạ huynh cần gì để ý.
Tổ An hơi kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ điềm tĩnh kia.
- Nguyên lai Tạ tiểu thư cũng thâm tàng bất lộ?
Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt:
- Ta thi là Phù Văn Sư, không phải đi con đường tu hành chính thống.
Tổ An khen:
- Phù Văn Sư càng lợi hại, mặc kệ là vũ khí, kiến trúc, trận pháp, hay quân trận hợp kích, đưa đến tác dụng đều viễn siêu người tu hành bình thường, về sau có cơ hội phải lĩnh giáo Tạ tiểu thư một phen.
Tạ Đạo Uẩn vô ý thức liếc nhìn Sở Sơ Nhan, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Lĩnh giáo không dám nhận, mọi người trao đổi một chút lại không thành vấn đề.
Khương La Phu rốt cục nhìn không được, ngăn ở giữa hai người:
- Ngươi là muốn lĩnh giáo sao, ta thật không có ý tứ điểm phá ngươi. Còn có Tạ Tú kia, bệnh cũ tái phát hả, người ta là tiểu thư Mộ Dung gia, không phải ngươi có thể tùy tiện trêu chọc.
Nguyên lai lúc này Tạ Tú đã chạy đến bên người Mộ Dung Thanh Hà hiến ân cần, làm cho Sở Ấu Chiêu tức giận bất bình che chở bạn gái của mình.
Tổ An nhịn không được cười lên, em vợ mình cũng là nữ nhân, vậy mà ý muốn sở hữu với Mộ Dung Thanh Hà mạnh như vậy? Không phải thực có cảm tình chứ?
Chậc chậc, tuy ta cảm thấy quýt trong quýt khí rất đẹp, nhưng loại chuyện này ở đây có vẻ như là cấm kỵ.
Chú ý tới ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Sở Sơ Nhan, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Đạo Uẩn thẹn đến hoảng, vội vàng chạy cách Tổ An xa một chút, sau đó đệ đệ liền thành nơi nàng trút giận để tiêu trừ xấu hổ, trực tiếp đi qua nắm chặt lỗ tai hắn kéo về:
- Kinh thành không giống Minh Nguyệt Thành, ngươi chớ làm loạn.
Ở Minh Nguyệt Thành, lão cha của bọn họ quan chức lớn nhất, đùa giỡn tiểu thư nhà nào, mọi người sẽ nể mặt mũi của phụ thân bọn họ mà bỏ qua, nhưng kinh thành không giống, tùy tiện ném cục gạch ra ngoài đập trúng người, chỉ sợ cũng có người quan chức còn cao hơn phụ thân, thật gặp rắc rối cứu cũng không cách nào cứu.
- Ai nha nha, tỷ tỷ buông tay, ta không có làm loạn.
Tạ Tú khóc không ra nước mắt, ở trước mặt nhiều người như vậy bị nhéo lỗ tai, ta không muốn mặt mũi sao?