Tổ An đang cười nhạo hắn, Sở Sơ Nhan đã đi tới bên cạnh, không lộ ra dấu vết bóp eo hắn.
Tổ An hít sâu một hơi, nhớ ngày đó Sở Sơ Nhan không ăn giấm, trong lòng hắn còn không được tự nhiên, cảm thấy đối phương không quá để ý mình; nhưng bây giờ ăn dấm, hắn lại phát hiện vẫn là không ăn giấm đáng yêu hơn.
Ai, có tiện không cơ chứ.
Đám người vừa nói vừa cười trở lại phủ đệ của hắn, Tạ Tú và Tạ Đạo Uẩn đều hiếu kỳ đánh giá nhà hắn, ngay cả Khương La Phu cũng nhìn nhiều vài lần.
- Ha ha, về sau ở kinh thành có cứ điểm, lúc rỗi sẽ đến tìm ngươi chơi.
Tạ Tú vừa cười vừa nói.
Lần này phụ thân vì rèn luyện hai tỷ đệ bọn hắn, cố ý không có mua trạch viện, để bọn hắn ở ký túc xá học viện, cố gắng học tập nghiên cứu.
Tuy túc xá điều kiện không kém, nhưng làm sao bằng nhà riêng của mình.
Tổ An mỉm cười:
- Tùy thời hoan nghênh.
Lúc nói chuyện lại trực tiếp nhìn Tạ Đạo Uẩn, Tạ Đạo Uẩn giật mình, nghĩ thầm ngươi nhìn ta làm gì, chẳng lẽ cố ý nói với ta?
Gia hỏa này quả nhiên là kẻ xấu xa.
Dù nàng oán thầm, nhưng không có chút tức giận, ngược lại hai má đỏ hồng, so với ngày bình thường càng tăng mấy phần kiều diễm.
Lúc này Sở Sơ Nhan đang bắt chuyện nha hoàn bày chậu than ở cửa, không có chú ý tới những thứ này.
- Đi qua chậu than, xua tan xúi quẩy.
Sở Sơ Nhan thúc giục nói.
Tổ An nhịn không được cười lên, không nghĩ tới thế giới này cũng có tục lệ như vậy.
Hắn bước qua chậu than, đang muốn vào nhà, lại bị Sở Sơ Nhan ngăn lại:
- Cởi y phục trên người, ném vào trong chậu than thiêu hủy, không thể mang xúi quẩy trong thiên lao về nhà.
Tổ An xạm mặt:
- Không cần làm đến nước này chứ.
- Không được, nhất định phải làm.
Sở Sơ Nhan rất kiên trì.
Khương La Phu cũng hé miệng cười:
- Tuy mệnh số khí vận hư vô mờ mịt, nhưng xác thực tồn tại, cẩn thận chút sẽ không sai.
Tổ An rơi vào đường cùng, đành phải cởi quần áo xuống ném vào trong chậu than.
- A...
Khuôn mặt của Mộ Dung Thanh Hà đỏ lên, vội vàng dùng hai tay che mắt, bất quá khe hở lớn thế làm gì?
Sở Ấu Chiêu nhớ kỹ mình bây giờ là thân nam nhân, ở trước mặt nhiều người như vậy không thể bày tư thái nữ nhi gia.
Chẳng qua nếu có người ở sau lưng nàng quan sát, sẽ thấy cổ nàng đã đỏ bừng.
Khương La Phu thần thái tự nhiên nhất, thân là ngự tỷ thành thục, đương nhiên sẽ không giống những tiểu nữ sinh kia nhăn nhăn nhó nhó, nàng lấy ánh mắt thưởng thức dò xét mỗi một tấc da thịt của hắn.
Tạ Đạo Uẩn thục nữ nhất, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, quay đầu không nhìn hắn nữa, chỉ bất quá vừa rồi trong nháy mắt đó, thân thể dương cương tráng kiện kia đã ở trong óc nàng không cách nào ma diệt.
Tạ Tú thì hâm mộ nhìn Tổ An:
- Tổ huynh, thân thể ngươi là luyện thế nào, không nghĩ tới mạnh mẽ như thế.
Không chỉ mạnh mẽ, hơn nữa không giống những tên cơ bắp nhìn khó coi, trên thân thể đường cong trôi chảy, đồng thời cách thật xa cũng có thể cảm thụ bên trong ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ.
Làm một tiểu bạch kiểm, tuy Tạ Tú tự nhận khuôn mặt vô địch, nhưng dáng người luôn cảm thấy kém chút.
Tuy ngày thường miệng khinh thường những tên cơ bắp, nhưng khi thấy Tổ An đã đẹp trai, thân thể lại cường tráng, thì vẫn cực kỳ hâm mộ.
Tổ An ngạo nghễ nói:
- Không học được, cái này gọi là thiên phú dị bẩm.
Cũng không thể nói mình là dựa vào bị đánh luyện ra chứ? Gánh không nổi mặt mũi nha.
Lúc này Sở Sơ Nhan lại nói:
- Cởi quần.
Tổ An:
- ? ? ?
Lúc này ngay cả Khương La Phu cũng có chút mất tự nhiên, vô ý thức nghiêng thân thể, giả vờ nhìn chỗ khác.
Tạ Tú càng tự ti và thống khổ, những ngày này thật vất vả từ trong tâm ma giải thoát ra, hiện tại lại tới một lần sao?
Không muốn nha!
Tạ Đạo Uẩn thì âm thầm thở dài một hơi, trên phố nghe đồn Sở tiểu thư và Tổ An chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng nhìn bộ dạng này, hiển nhiên đã có phu thê chi thực.
Sở Ấu Chiêu thì nắm chặt vai Mộ Dung Thanh Hà quay đầu sang chỗ khác:
- Tiểu Thanh Hà, ngươi không thể nhìn những thứ này.
Nhưng trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh lúc trước nhìn thấy, lại tưởng tượng thứ kia đi vào cơ thể mình, trong lúc nhất thời tim đập rộn lên.
Tổ An ngượng ngùng cười cười:
- Cái này không tốt lắm đâu.
- Lại không để ngươi cởi ở trước mặt các nàng.
Sở Sơ Nhan liếc hắn một cái, rất nhanh có gia đinh kéo một cuốn vải dài vây quanh, làm thành một phòng thay đồ đơn giản.
Tổ An thầm khen lão bà của mình tâm tư tỉ mỉ, vì tiêu trừ mọi người xấu hổ, hắn vừa đổi y phục vừa nói:
- A, sao trong phủ nhiều nha hoàn và gia đinh như thế?
Sở Sơ Nhan đáp:
- Ngươi quên trước đó ta nói giúp ngươi thu xếp sao, ngươi không yên lòng người nơi này, ta cố ý từ Minh Nguyệt Thành điều một số gia nhân tới, mấy ngày nay vừa đến, ngày bình thường ngươi sinh hoạt cũng có người chiếu cố.
Trong lòng Tổ An ấm áp:
- Ta liền nói sao có mấy cái nhìn quen mắt, đúng rồi, sao không thấy tiểu tử Thành Thủ Bình kia?
Sở Sơ Nhan đáp:
- Ta cũng không biết, mẫu thân hồi âm nói không thích hắn, cảm thấy hắn là người phiền nhất ghét nhất, cho nên không phái hắn tới.
Tổ An mộng bức:
- Không phải nha, ta cảm thấy tiểu tử kia tuy ngốc chút, nhưng rất có phúc khí.
Có điều hắn cũng không xoắn xuýt cái này, thay y phục xong liền mời đám người Khương La Phu vào nhà, bên này sớm đã chuẩn bị tiệc rượu mời khách, một đám đồng hương Minh Nguyệt Thành ăn uống linh đình, lẫn nhau càng thân thiết.
Tổ An thừa cơ kính rượu Khương La Phu:
- Hiệu trưởng tỷ tỷ, lần này thật phải cảm tạ ngươi, nhờ có lệnh tôn trợ giúp rất nhiều.