Khương La Phu nghĩ thầm gia hỏa này ở trước mặt lão bà cũng không có ý tứ gọi ta mỹ nhân hiệu trưởng:
- Cha ta xưa nay cương trực công chính, sẽ không bởi vì ta mà làm việc thiên tư, hiển nhiên là hắn cảm thấy ngươi trong sạch, mới sẽ chiếu cố ngươi.
Tổ An cười nói:
- Nhân phẩm của lệnh tôn quả thật làm cho người tâm sinh kính nể, bất quá ta vẫn muốn cám ơn ngươi, trước đó ta bị Tú Y Sứ Giả bắt tới kinh thành, ngươi cũng nghĩ các loại biện pháp cứu ta.
Gương mặt của Khương La Phu hơi nóng:
- Cái này ta không dám giành công, tuy mù quáng làm việc, nhưng không đưa đến tác dụng gì.
Tổ An lắc đầu:
- Không luận thành bài, chỉ phần tâm ý này đã để người cảm kích.
Sở Sơ Nhan cũng kinh ngạc, vội vàng mời rượu:
- Không nghĩ tới Khương hiệu trưởng lại giúp nhiều như vậy, ta cũng kính ngươi một ly.
Khoảng cách gần như vậy đối mặt Sở Sơ Nhan, luôn cảm thấy ánh mắt đối phương có chút là lạ, sắc mặt của Khương La Phu hơi mất tự nhiên:
- Tâm ý gì chứ, chủ yếu là Lưu Ngư muốn cứu ngươi, ta bởi vì bị nàng làm phiền mới đi tìm cha ta.
Quả quyết bán bạn thân, dù sao đối phương cũng không ở nơi này, cứ để nàng gánh đi.
- Thương lão sư...
Trong đầu Tổ An hiện ra nữ tử xinh đẹp kia, trong lúc nhất thời hơi thất thần.
Sở Sơ Nhan giống như cười mà không phải cười:
- A Tổ, không nghĩ tới ngươi giao tiếp rộng rãi như vậy? Ngay cả Thương lão sư thần bí nhất học viện cũng coi trọng ngươi như vậy?
Lúc trước chiêu hắn làm rể, là nhìn trúng hắn bình thường và chất phác, kết quả lại là hoa tâm đại củ cải, bị hắn lừa gạt thật thảm.
Tổ An lập tức cảnh giác:
- Thương lão sư tâm địa thiện lương, không nhìn nổi đồng liêu bị oan uổng, ngươi bảo nhạc phụ nhạc mẫu giúp ta đưa một phần lễ đáp trả nhân tình này.
- Được.
Nụ cười trên mặt Sở Sơ Nhan nhất thời nhu hòa hơn rất nhiều.
Lúc này Tạ Tú chếnh choáng lại gần:
- A Tổ, ngươi có muội muội gì không.
Tổ An mộng bức:
- Không có, vì sao hỏi như vậy.
Tạ Tú nhất thời thất vọng, liếc nhìn tỷ tỷ cách đó không xa, vẻ mặt đưa đám nói:
- Cảm giác ta lỗ lớn.
Tạ Đạo Uẩn một mực dựng thẳng lỗ tai chú ý động tĩnh bên này, gương mặt không khỏi đỏ bừng, vừa tức vừa gấp níu lấy lỗ tai đệ đệ kéo trở về:
- Xú tiểu tử, ngươi lại nói vớ nói vẩn thứ gì vậy hả?
Tuy nàng có hảo cảm với Tổ An, nhưng còn chưa đến mức phải gả cho hắn.
Hơn nữa ngươi ở trước mặt Sở tiểu thư nói cái này, về sau ta làm sao gặp người.
Tạ Tú cười ha ha:
- Ta bệnh cũ tái phát mà thôi, uống rượu, uống rượu.
May mắn lúc này Mộ Dung Thanh Hà thay hắn tiêu trừ xấu hổ, nàng đứng dậy mời rượu bồi tội Tổ An:
- Tổ đại ca, ta biết trong thời gian này gia gia ta hơn phân nửa sẽ làm khó dễ ngươi, hi vọng ngươi không để ở trong lòng, tính tình của hắn vẫn luôn cứng nhắc như thế.
Tương lai nàng còn phải gả vào Sở gia, bây giờ Sở gia là Sở đại tiểu thư làm chủ, hơn nữa Sở ca ca rất tin phục và sùng bái tỷ phu, nên cùng hắn rút ngắn quan hệ cho thỏa đáng, chí ít không thể đắc tội, bằng không tương lai hắn châm ngòi thổi gió, quấy nhiễu sự tình của ta và Sở ca ca làm sao bây giờ.
Tổ An mỉm cười:
- Thanh Hà không cần để ý, gia gia ngươi chỉ làm sự tình thuộc bổn phận, không phải quan báo tư thù, ta sao có thể trách các ngươi.
Lão đầu Mộ Dung Đồng kia hơn phân nửa cũng có tâm tư thừa cơ trả thù, bất quá cuối cùng không có vì vậy mà vi phạm nguyên tắc, cũng không tính là đại sự gì.
Mộ Dung Thanh Hà hạ tư thái thấp như vậy, hiển nhiên là vì Ấu Chiêu, mình không thể làm sự tình bổng đánh uyên ương được.
Nghe hắn nói như vậy, Mộ Dung Thanh Hà buông lỏng một hơi, uống một hơi cạn sạch, ánh mắt cười như nguyệt nha:
- Cảm ơn Tổ đại ca!
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, bầu không khí càng ngày càng nhiệt liệt, rất nhanh thời gian liền dần dần trôi qua.
Thấy thời gian không còn sớm, Khương La Phu và tỷ đệ Tạ Tú lần lượt cáo từ.
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà không có đi, cũng không phải các nàng muốn lưu lại, mà là hai người uống say.
Trước đó hai tiểu cô nương có rất ít kinh nghiệm uống rượu, kết quả hôm nay hào hứng cao, hai người ngươi một ly ta một ly, rất nhanh liền tiến vào trạng thái say rượu.
Tạ Tú lại nhìn trúng Mộ Dung Thanh Hà, trong bữa tiệc không ít lần tìm nàng bắt chuyện mời rượu.
Sở Ấu Chiêu tự nhiên không thể mặc kệ, giống như sư tử đứng dậy chặn tửu, có điều nàng ở đâu là đối thủ của Tạ Tú, rất nhanh đã duy trì không được.
Mộ Dung Thanh Hà sao có thể để Sở ca ca bị khi dễ, thế là lập tức đi ra giúp đỡ.
Không biết có phải gia tộc di truyền không, tuy nàng tuổi nhỏ, nhưng tửu lượng lại không nhỏ, lại thêm trước đó Sở Ấu Chiêu tiêu ha, nên hai người so rượu uống đến lưỡng bại câu thương, hai tiểu cô nương tự nhiên là uống lật, Tạ Tú cũng không khá hơn chút nào, đi đường cần người hầu Tạ gia nâng đỡ.
Nhìn Mộ Dung Thanh Hà ghé vào trên bàn rượu mê man, Tổ An cảm khái nói:
- Thật là quả ớt nhỏ, hôm nay Tạ Tú lật thuyền trong mương rồi.
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng:
- Gia hỏa kia không có lòng tốt, uống say là đáng đời, chỉ tiếc Tiểu Thanh Hà.
Biết nàng và muội muội quan hệ tốt, cho nên tự nhiên là yêu ai yêu cả đường đi, thần sắc nhìn nàng có chút thương tiếc.
Nàng vừa an bài người hầu thu thập tàn cuộc, vừa vịn Mộ Dung Thanh Hà đi vào phòng nghỉ ngơi.
Còn Sở Ấu Chiêu chỉ có thể do Tổ An ôm, dù sao trước mặt người ngoài nàng là nam tử, tỷ tỷ ôm đi rất không thích hợp.
Tổ An ôm Sở Ấu Chiêu đi theo sau lưng nàng, nghĩ thầm cô nàng này quả nhiên mềm mại không xương, nếu như bị người ôm, ai còn tin tưởng nàng là nam tử?