- Ừm...
Sở Ấu Chiêu say rượu ngủ say bản năng xoay thân thể, đổi một cái tư thế thoải mái hơn, đầu lưỡi phấn hồng nhẹ nhàng liếm liếm cái miệng anh đào nhỏ nhắn, tựa hồ trong lúc ngủ mơ vẫn còn uống rượu.
Tổ An đỏ mặt, vội vàng dời ánh mắt, sai lầm sai lầm.
- Ngươi vào làm gì?
Bỗng nhiên Sở Sơ Nhan quay đầu oán trách nhìn hắn.
Tổ An thất thần:
- Không phải đưa các nàng lên giường nghỉ ngơi sao?
- Vậy cũng không thể ngủ ở trong một phòng nha.
Sở Sơ Nhan sẵng giọng.
- Tuy chúng ta biết bọn họ đều là nữ tử, nhưng người khác không biết, như vậy sẽ hủy danh tiết của Thanh Hà.
- A...
Tổ An lấy lại tinh thần, xém chút quên cái này.
Sau đó hắn ôm Sở Ấu Chiêu đi tới phòng bên cạnh đặt lên giường, thuận tiện cởi giày cho nàng.
Nhìn gót sen đẹp đẽ khéo léo, đầu ngón chân mượt mà đáng yêu, Tổ An ngẩn người.
- Cầm thú!
Hắn khinh bỉ mình một phen, sau đó cầm chăn mỏng đắp lên.
Chính muốn rời khỏi, lại phát hiện tay mình bị bắt lấy.
- Tỷ phu... Tỷ phu...
Tổ An sững sờ:
- Làm sao?
- Không nên đi...
Trong miệng Sở Ấu Chiêu lẩm bẩm, thanh âm kiều mị hơn ngày bình thường rất nhiều.
Tổ An cưng chiều xoa gương mặt mịn màng của nàng:
- Tốt, ta không đi.
Đồng thời dùng khăn mát được đưa tới lau mặt, giúp nàng thanh lý vết rượu trên mặt, thuận tiện chườm lạnh.
Nửa ngày sau nàng từ đầu đến cuối không có đáp lại, Tổ An nhịn không được cười lên, còn tưởng nàng tỉnh, nguyên lai chỉ là vô ý thức nói mê.
Cũng không biết mơ tới cái gì, hơn nữa còn xuất hiện ta.
Cách một hồi, Sở Sơ Nhan đẩy cửa đi vào:
- Ta đã lệnh hạ nhân ra ngoài viện, bên này không có người sẽ tới.
Muội muội nữ giả nam trang, tự nhiên không có khả năng để nam bộc phục thị, nhưng để nha hoàn phục thị cũng không ổn, bây giờ nàng say rượu hôn mê không biết phòng bị, vạn nhất bị người phát hiện thân thể nữ tử thì phiền phức.
Nhìn tay hai người chăm chú nắm chặt, Sở Sơ Nhan tức giận nói:
- Ấu Chiêu tuổi nhỏ, nhưng các ngươi dù sao cũng trai gái khác biệt, về sau chú ý một chút.
Tổ An cười khổ nói:
- Là nàng kéo tay ta không cho ta đi, cũng không thể cứng rắn đẩy tay ra nàng chứ.
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng:
- Cũng không biết ngươi có ma lực gì, phải biết Hoàn Chiêu Ấu Chiêu tính khí rất lớn, kết quả gặp ngươi không bao lâu liền thuận theo.
Tổ An cười ha ha:
- Đã nói ta nhân cách mị lực lớn, tất cả mọi người nhìn thấy ta đều sẽ không tự chủ được thân cận, ngươi không phải cũng vậy sao?
- Phi, không biết xấu hổ!
Sở Sơ Nhan đỏ mặt xì một cái, ngay sau đó nghiêm mặt nói.
- Hoàn Chiêu thì thôi, nhưng Ấu Chiêu bây giờ là Sở gia thế tử, nàng không thể lấy chồng, ngươi tuyệt đối đừng trêu chọc nàng, bằng không mấy trăm năm cơ nghiệp của Sở gia chúng ta, chỉ sợ cũng triệt để xong.
Hai mắt Tổ An tỏa sáng:
- Nói như vậy Hoàn Chiêu có thể?
Sở Sơ Nhan mày liễu dựng lên:
- Ngươi quả nhiên có tâm tư kia!
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +66 +66 +66...
Tổ An vội vàng ngắt lời:
- Ha ha, nói đùa mà thôi.
Ngay sau đó lại nhíu mày:
- Nhưng các ngươi như vậy chẳng phải hại cả đời Ấu Chiêu?
Sở Sơ Nhan thăm thẳm thở dài:
- Cái này có biện pháp gì, đây là số mệnh của nữ tử đại gia tộc, từ nhỏ đến lớn chúng ta hưởng thụ vinh diệu và tài phú của gia tộc, tương ứng cũng gánh vác trách nhiệm gia tộc. Chúng ta mỗi người đều có hi sinh, tựa như lúc trước ta tuyển ngươi làm...
Nói đến đây nàng hơi đỏ mặt, lúc trước nàng chọn một tên củi mục làm người ở rể, xác thực cũng hi sinh hạnh phúc cả đời, chỉ bất quá bây giờ hồi tưởng, ngược lại có vẻ chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.
Tổ An cười ha ha, một tay ôm nàng vào trong ngực:
- Thế nào, gả cho ta ngươi hi sinh rất nhiều sao?
Cảm nhận được tay hắn ấm áp, thân thể Sở Sơ Nhan cũng mềm xuống:
- Bị ngươi chà đạp như vậy, còn không phải hi sinh?
- Ngươi đã nói như vậy, vậy ta phải chà đạp băng sơn tiên tử ngươi thật tốt.
Tổ An cố ý cười tà, tay luồng vào trong váy xoa bóp khu vực mềm mại kia, làm Sở Sơ Nhan toàn thân vô lực.
- Đừng... Đừng ở chỗ này...
Cảm nhận được đối phương muốn tiến thêm bước nữa, Sở Sơ Nhan đỏ mặt ngăn cản, muội muội còn ở bên cạnh, tuy uống say ngủ, nhưng da mặt nàng mỏng, cuối cùng có chút không được tự nhiên.
- Thế nhưng Ấu Chiêu không buông tay, ta lại sợ làm nàng giật mình.
Đương nhiên đây chỉ là lấy cớ, ở bên cạnh muội muội ân ái với tỷ tỷ, cái cảm giác kích thích này ai không muốn.
Gương mặt thanh lãnh của Sở Sơ Nhan cũng nhiều mấy phần ửng hồng, không biết là vì chếnh choáng hay tình ý bạo phát, trong mắt mang một tia vũ mị:
- Trước kia ngươi bảo ta làm như vậy ta sẽ rất xấu hổ, nhưng trải qua sóng gió lần này, ta ý thức được nhân sinh có quá nhiều ngoài ý muốn, bây giờ chúng ta đã cùng một chỗ, ta liền muốn cho ngươi tốt nhất, miễn cho về sau tăng thêm tiếc nuối và hối hận.
Nói xong ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tổ An, nàng nhẹ nhàng vén sợi tóc đến sau tai, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.
Tay nàng chậm rãi mở đai lưng, trong lòng nàng cực kỳ hồi hộp, ngượng ngùng, xấu hổ... Khuôn mặt của Sở Sơ Nhan ửng hồng, ánh mắt long lanh.
...
Không biết qua bao lâu, sau khi Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà tỉnh rượu, Sở Sơ Nhan liền đưa hai người về nhà.
Ở cửa chính của Mộ Dung thế gia vừa vặn đụng phải một công tử trẻ tuổi, tộc huynh của Mộ Dung Thanh Hà… Mộ Dung Lạc.
Sở Sơ Nhan vô ý thức nhíu mày, người này thường xuyên hiến ân cần với nàng, trước kia cũng là một trong những người theo đuổi, mặc kệ nàng cự tuyệt như thế nào, cho dù biết mình lấy chồng vẫn không ngăn cản được hắn nhiệt tình.