Nhưng đối phương là ca ca của Mộ Dung Thanh Hà, nàng không tiện đắc tội quá mức.
Song phương hàn huyên một lúc, Mộ Dung Hưu kinh ngạc nói:
- Sở tiểu thư, sao thanh âm của ngươi có chút khàn khàn?
Sở Sơ Nhan đỏ mặt:
- Không có gì đáng ngại, cuống họng có chút đau mà thôi.
Mộ Dung Hưu vội vàng nói:
- Đã uống thuốc chưa?
- Có phải y phục quá đơn bạc, chịu gió lạnh hay không?
- Gần đây đừng ăn loại mỡ và cay.
- Sớm tối lạnh chú ý giữ ấm.
- Cái trán nóng không?
- Còn có biến chứng gì không?
- Cần ta dẫn ngươi đi Thái Y Viện xem một chút không?
- Yên tâm, bên Thái Y Viện kia ta quen, Mộ Dung Hưu ta vẫn có chút mặt mũi.
- Hơn nữa chỉ cần Sở tiểu thư cần, ta mười hai canh giờ, tùy thời lúc nào cũng rảnh rỗi.
...
Nghe đối phương liên tiếp hỏi han, Sở Sơ Nhan không thoải mái, rất muốn trực tiếp trả lời là bởi vì dùng miệng giúp trượng phu... triệt để bỏ đi hắn vọng tưởng.
Bất quá lấy nàng rụt rè, lời như thế cuối cùng không có ý tứ nói ra miệng.
Cuối cùng chỉ nhàn nhạt đáp:
- Đa tạ Mộ Dung công tử quan tâm, ta không có gì trở ngại, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt.
Mộ Dung Hưu lại muốn hỏi han ân cần, Mộ Dung Thanh Hà rốt cục chịu không được:
- Ai, đường ca ngươi có phiền hay không, cảm giác giống như mẫu thân nhắc nhở hài tử vậy.
- Để Sở tiểu thư chê cười.
Mộ Dung Hưu có chút không nhịn được, cuối cùng không có ý tứ tán gẫu với Sở Sơ Nhan, ra hiệu nha hoàn vịn Mộ Dung Thanh Hà vào phủ.
Sở Sơ Nhan hơi gật đầu, sau đó mang theo Sở Ấu Chiêu quay người rời đi.
Lưu luyến nhìn thân ảnh yểu điệu động lòng người kia, Mộ Dung Hưu có chút si mê.
Mộ Dung Thanh Hà nhịn không được nói:
- Đừng nhìn, người đã đi xa.
Mộ Dung Hưu hừ một tiếng:
- Con nít con nôi biết cái gì là thâm tình.
- Sở tỷ tỷ đã lấy chồng.
Mộ Dung Thanh Hà trợn mắt trừng một cái, chẳng lẽ gia hỏa này thích vợ người?
- Sở tiểu thư đã ly hôn với họ Tổ.
Mộ Dung Hưu vội vàng giải thích, dường như lời nói của đối phương làm nhục nữ thần của hắn vậy.
- Lại nói, lấy năng lực của Sở tiểu thư, coi như gả cho người khác ta cũng sẽ không để ý, ta thích là người nàng, vô luận nàng như thế nào ta cũng thích.
Mộ Dung Thanh Hà nhìn hắn thật lâu, sau cùng nhịn không được nói:
- Liếm chó thật ngưu bức.
Đây là gần đây nàng từ chỗ Tổ An học được, tổng kết giờ phút này dùng cực kỳ chuẩn xác.
Mộ Dung Hưu nhướng mày, luôn cảm thấy đây không phải từ hay ho gì:
- Chân thành đến sắt đá không dời, ngươi chỉ là tiểu hài tử, biết cái gì.
Mộ Dung Thanh Hà mở to cái miệng anh đào nhỏ nhắn, có chút đồng tình nhìn đường huynh của mình.
Ngươi cũng không biết nữ thần của ngươi vừa mới trải qua cái gì, còn ở nơi này chân thành với tha thiết.
Nguyên lai vừa rồi nàng nửa đường đã tỉnh, tu vi của nàng cao hơn Sở Ấu Chiêu, lại thêm gia tộc di truyền, tỉnh rượu tự nhiên nhanh hơn thường nhân.
Sau khi nàng tỉnh lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tìm uống chút nước, thời điểm đi ngang qua sát vách phát hiện cửa phòng khép hờ, Sở ca ca ngủ ở bên trong.
Nhìn khuôn mặt đối phương tuấn tú, nàng ma xui quỷ khiến đi vào, khoảng cách gần đánh giá Sở ca ca, trái tim phanh phanh nhảy lên.
Trên đời lại có mỹ nam tử như thế!
Nàng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được dụ hoặc, vụng trộm cúi thấp đầu hôn đối phương.
Mặc dù ngày thường nàng tùy tiện, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, làm ra sự tình to gan như vậy lo lắng đối phương tỉnh lại, cực kỳ chột dạ.
Lúc này bên cạnh truyền đến âm hưởng, dọa đến nàng vội vàng chạy trốn, thế nhưng thanh âm kia như khóc như tố, thực là làm lòng người ngứa ngáy.
Nàng kìm nén không được hiếu kỳ, tiến tới đâm mở cửa sổ len lén liếc nhìn, sau đó toàn bộ thế giới quan sụp đổ.
Kia thật là Sở tỷ tỷ lạnh lùng như băng trong ấn tượng của mình sao?
Phải biết bởi vì Mộ Dung Hưu, nàng không ít lần thấy Sở Sơ Nhan lạnh lùng như băng, nữ tử mềm mại đáng yêu kia thật sự là nàng sao?
Hồi tưởng lại tình hình nhìn thấy, ánh mắt nàng nhìn về phía đường huynh càng đồng tình, cảm thấy mình nên nhắc nhở hắn một chút, nữ thần của ngươi đã thành vợ người khác.
Đúng lúc này, Mộ Dung Hưu nói:
- Ngươi nói ta làm gì, ngươi không cần phải giúp ta sao, nếu ta cưới Sở đại tiểu thư, thành tỷ phu của Sở ca ca ngươi, ta có thể giúp ngươi nha, sự tình của ngươi và hắn không phải càng dễ dàng?
Hai mắt Mộ Dung Thanh Hà tỏa sáng, xác thực là như vậy, sự kiện này trước không nói cho hắn.
Tổ An tự nhiên không biết ý nghĩ của hai huynh muội này, hắn vượt qua một ngày vô cùng vui sướng, sảng khoái tinh thần tỉnh lại, sau đó thay y phục Thái Tử Xá Nhân, tiến cung điểm danh.
Đến Đông Cung, nhìn Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn, cười đi qua chào hỏi:
- Hôm qua thế nào?
Ai biết hai người lại không để ý hắn, ngược lại không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Tổ An giật mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì.
Bên trong truyền tới thanh âm tức hổn hển:
- Là gia hỏa Tổ An kia đến sao, bắt hắn lại cho bản Thái Tử.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn rơi vào đường cùng, đành phải tới bắt hắn, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở:
- Đợi lát nữa có cái gì nhịn là được, tuyệt đối đừng chống đối Thái Tử, bằng không kết cục khó liệu.
Những năm này ở Đông Cung, bọn họ không ít lần thấy có người bị Thái Tử loạn côn đánh chết, cho nên vội vàng nhắc nhở Tổ An.
Tổ An chau mày, lại là cái đại bàn tử ngu ngốc kia, mình đắc tội hắn chỗ nào?
Mấy người tiến vào trong cung, Thái Tử cao cao tại thượng ngồi trên ghế, có hai tiểu thái giám đang cho hắn ăn quả nho, nhìn thấy Tổ An, hắn trực tiếp nắm cái dĩa ném qua Tổ An.