- Xin nghỉ? Không phải bị diệt khẩu đó chứ.
Thái Tử Phi cười lạnh.
Thần sắc Bạch phi bình thản:
- Thái Tử Phi nói đùa.
Thái Tử Phi vỗ ghế:
- Ai nói đùa với ngươi! Người đâu, bắt giữ tiện tỳ này cho ta, vả miệng!
Đám người Phác Đoạn Điêu âm thầm nhíu mày, nghĩ không ra Thái Tử Phi muốn làm gì.
Đương nhiên dạng sự tình này khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc thân thể phi tần, sẽ không để cho những nam nhân bọn họ tới làm.
Dung Mạc dẫn mấy nha hoàn hung thần ác sát đánh tới Bạch phi.
Các cung nữ của Bách Hoa Cung kinh hãi, vô ý thức muốn bảo vệ chủ nhân, nhưng các nàng ở đâu là đối thủ của Dung Mạc, bị kình lực chấn té ngã, rất nhanh Bạch phi liền bị khống chế.
Dung Mạc vung tay lên thật cao, đang muốn vỗ xuống, Bạch phi mở miệng:
- Thái Tử Phi, ngươi muốn đánh ta cũng nên có lý do chứ.
Thái Tử Phi lạnh nhạt nói:
- Ngươi bất kính với bản cung, dựa theo Cung luật, bản cung tự nhiên có thể đánh ngươi.
- Thần thiếp xưa nay cung kính với Thái Tử Phi, không dám chậm trễ chút nào, không biết bất kính nói từ đâu.
Bạch phi điềm đạm đáng yêu được không ít người đồng tình, trong mắt nàng rưng rưng, nhìn xung quanh một vòng.
- Nhiều người như vậy đều ở bên cạnh nhìn, bọn họ đều có thể làm chứng.
- Thật sao, vậy các ngươi cảm thấy là ta vô duyên vô cớ làm khó dễ Bạch phi?
Ánh mắt Thái Tử Phi sắc bén quét nhìn một vòng.
Những cung nữ thái giám kia lắc đầu:
- Không có!
Tổ An nhịn không được cười lên, những người này đều khiếp sợ "dâm uy" của Thái Tử Phi, nói đến Thái Tử Phi tuổi không lớn lắm, nhưng uy nghiêm và khí tràng thật rất lớn.
Bạch phi nhìn về phía Tổ An:
- Tổ đại nhân không thể theo lẽ công bằng nói một câu sao?
Thái Tử Phi nhướng mày, tiện nhân kia luôn thích dùng loại bộ dáng điềm đạm đáng yêu này thông đồng nam nhân.
Lần này nàng không nói gì, mà tò mò nhìn về phía Tổ An, nhìn hắn trả lời như thế nào.
Tổ An cười ngượng ngùng:
- Chúng ta không có quen thuộc như vậy...
Tuy trước đó Bạch phi đơn độc triệu kiến hắn, còn ban thưởng hắn một ít gì đó, ngay cả Bách Hoa Trà cũng mời hắn uống, theo lý thuyết quan hệ của song phương không tệ lắm, nhưng lần này xém chút bị nàng hại chết, tự nhiên không dám lòng dạ đàn bà.
- Quả nhiên nam nhân đều là gia hỏa vong ân phụ nghĩa, trước đó người ta vừa giúp ngươi, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã trở mặt không quen biết.
Đúng lúc này, bên tai Tổ An truyền đến tiếng thở dài thăm thẳm, hắn lập tức trừng mắt, bởi vì Bạch phi chỉ dùng đôi mắt to ngập nước nhìn mình, không có há mồm.
Nhưng lời này rõ ràng chính là nàng nói.
Bạch phi lại là cái thâm tàng bất lộ cao thủ!
Hơn nữa càng mấu chốt là thanh âm nói chuyện...
Lúc này Dung Mạc không còn kiên nhẫn, bàn tay đang muốn vỗ xuống, Tổ An vội vàng tiến đến ngăn cản:
- Chờ chút!
Dung Mạc chau mày, lạnh lùng theo dõi hắn.
Người khác cũng thay Tổ An đổ mồ hôi lạnh, ngươi không thể ỷ vào Thái Tử Phi coi trọng, thì chống đối nàng quyết định như vậy chứ.
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn liếc nhau, nghĩ thầm trên đầu chữ sắc có cây đao, quả nhiên thật không lừa ta.
Lúc này Thái Tử Phi cũng có chút không vui:
- Ngươi làm cái quỷ gì?
Tổ An trầm giọng nói:
- Bạch phi có lời muốn nói riêng với Thái Tử Phi, không biết có thể không?
Thái Tử Phi nhướng mày, nếu là Bạch phi nói như thế, nàng sẽ không thèm quan tâm, nhưng Tổ An nói, nàng lại rõ ràng nhất định có nguyên nhân.
Do dự một chút nàng phất phất tay, tỏ ý đám người Dung Mạc lui xuống.
- Thái Tử Phi...
Dung Mạc lo lắng Thái Tử Phi một người lưu lại sẽ xảy ra chuyện.
Thái Tử Phi lạnh nhạt nói:
- Không sao, đi giữ cửa, không có mệnh lệnh của ta, người nào cũng không cho tiến vào.
Dung Mạc rơi vào đường cùng đành phải ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Tổ An, hận hận liếc hắn một cái.
Trước kia Thái Tử Phi có chuyện gì đều thương lượng với ta, cũng sẽ không tránh ta, kết quả gia hỏa này tới, cảm giác Thái Tử Phi và ta xa lánh rất nhiều, rất nhiều chuyện ngay cả ta cũng không thể nghe.
Đều nói nữ hồ ly tinh, ta nhìn gia hỏa này cũng là nam hồ ly tinh!
Đến từ Dung Mạc, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Đợi mọi người lui ra, Thái Tử Phi lạnh lùng nhìn Bạch phi:
- Nói đi, ngươi có lời gì muốn nói?
Bạch phi cũng từ dưới đất đứng dậy, không còn vẻ khiếp nhược, thần sắc trấn định thong dong:
- Ta biết hôm nay ngươi tới là vì cái gì, ta có thể minh xác nói cho ngươi, ngày đó người hãm hại ngươi không phải ta, ngược lại ta còn cứu các ngươi.
Thái Tử Phi biến sắc:
- Có ý gì!
Lúc này Tổ An mở miệng nói:
- Nàng không có nói dối, ngày đó chuyện đột nhiên xảy ra, có chuyện ta không kịp nói với ngươi.
- Lúc đó ở trong phòng, ngươi ta như vậy... tất cả mọi người có chút sợ hãi không biết làm sao, lúc này ta nghe một nữ tử nhắc nhở chúng ta chạy mau, mặt khác nàng còn giúp chúng ta ngăn lại những người đến bắt gian... Khụ khụ, có chút thời gian này, bằng không chúng ta đã bị hắc thủ dẫn người đến đánh vỡ.
- Lúc đó tình hình quá khẩn cấp, ta không nghe rõ nữ tử kia đến cùng là ai, ngay vừa rồi, ta lại nghe được thanh âm của nữ tử kia.
Nói tới chỗ này, hắn nhìn về phía Bạch phi.
- Nguyên lai là Bạch phi nương nương.
Đồng tử của Thái Tử Phi co rụt, bỗng nhiên nhìn về phía Bạch phi:
- Ngươi lại có tu vi cao như vậy, ngươi tiếp cận Thái Tử đến cùng có mục đích gì?
Bạch phi lạnh nhạt nói:
- Thái Tử Phi đừng quên, ta là hoàng thượng đưa cho Thái Tử, ta tiếp cận Thái Tử, một là phục thị hắn, hai, đương nhiên là vì bảo vệ hắn.
Trong lòng Tổ An thầm kêu đáng tiếc, mập mạp chết bầm kia có tài đức gì, lại được nữ tử chung linh dục tú như vậy phục thị?