Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1304 - Chương 1304: Tiếu Lý Tàng Đao

Chương 1304: Tiếu lý tàng đao Chương 1304: Tiếu lý tàng đao

Có điều trong lòng hắn hơi hồi hộp, chờ một chút, nữ nhân này là hoàng thượng phái tới, đây chẳng phải sự tình của ta và Thái Tử Phi hoàng thượng cũng biết?

Sắc mặt của Thái Tử Phi tái nhợt, hiển nhiên hai người đều nghĩ giống nhau.

Bạch phi chú ý tới thần sắc của hai người, không khỏi cười khúc khích:

- Hai người các ngươi thật đúng là hợp ý, ngay cả phương thức tư duy cũng giống như vậy, yên tâm đi, ta không có bẩm báo sự tình của bọn ngươi cho hoàng thượng, bằng không các ngươi không thể bình an đến nơi đây.

Sắc mặt Thái Tử Phi phát lạnh:

- Ngươi áp chế ta?

Bạch phi lắc đầu:

- Không phải áp chế, bất quá chúng ta là châu chấu trên một sợi dây thừng, bây giờ bên Tề Vương nhằm vào Thái Tử thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, Thái Tử lại sắp nghênh đón đại khảo, tỷ muội chúng ta ở chỗ này nội đấu có ý nghĩa gì? Việc cấp bách là vững chắc vị trí Thái Tử, nghĩ biện pháp làm sao ứng đối đại khảo lần này mới là vương đạo.

Thái Tử Phi chăm chú nhìn nàng, ngay thời điểm Tổ An cho rằng nàng sẽ bạo phát, khuôn mặt ngưng trọng bỗng nhiên hóa thành gió xuân ôn hoà:

- Không nghĩ tới Bạch phi muội muội vì ta làm nhiều như vậy, trước đó là ta quá hiếu thắng đến mức có lúc mạo phạm muội muội, mong muội muội không để ở trong lòng, sau này tỷ muội chúng ta đồng tâm, cộng đồng phụ tá Thái Tử trèo lên hoàng vị.

Bạch phi cũng khôi phục nụ cười ngượng ngùng thường ngày:

- Về sau còn làm phiền tỷ tỷ chỉ điểm, ta hết thảy lấy tỷ tỷ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Tuy nghiêm ngặt nói ra, tuổi tác của Bạch phi còn lớn hơn Thái Tử Phi, nhưng Thái Tử Phi dù sao cũng là chính cung, nàng gọi tỷ tỷ cũng không oan.

Tổ An nhìn trợn mắt hốc mồm, hai nữ nhân trước một giây còn thế như nước lửa, bây giờ lại giống như tỷ muội ruột thịt, biến hóa này không khỏi quá lớn đi.

Trong chớp nhoáng này để hắn có chút hoài nghi nhân sinh, nhìn tình huống này tương lai những hồng nhan tri kỷ kia của ta, coi như lẫn nhau biểu hiện lại thân mật cũng không thể tin. Cách một hồi, thấy hai người vẫn biểu diễn tỷ muội tình thâm, Tổ An thực chịu không được, ho nhẹ một tiếng đánh gãy hai diễn viên:

- Bạch phi nương nương, Tâm Nhị chắc hẳn không phải về nhà chứ?

Bạch phi cũng thu hồi nụ cười công thức hoá:

- Không sai, cùng ngày đó, Tâm Nhị liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ta hoài nghi nàng không phải mất tích, mà mà đã bị hắc thủ diệt khẩu.

Thái Tử Phi há hốc mồm, bất quá trên mặt nhiều một tia do dự, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói chuyện.

Tổ An lại đoán được tâm tư của nàng, hỏi giúp:

- Tâm Nhị dù sao cũng là thiếp thân thị nữ của nương nương, tại sao lại bị người khác thu mua?

Thái Tử Phi tán thưởng liếc hắn một cái, gia hỏa này thật hiểu ta.

Không biết vì sao, trong óc nàng lại hiện lên hình ảnh lúc trước hai người ôm hôn, còn có lúc ở trong Đông Cung hắn làm bậy với mình, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng tập trung ý chí, khu trục những hình ảnh loạn thất bát tao kia ra khỏi não hải.

Bạch phi thăm thẳm thở dài:

- Đây cũng là sự tình ta trăm bề không giải thích được, theo lý thuyết tính tình Tâm Nhị xưa nay khá yếu đuối, đến bây giờ ta còn không thể tin được nàng sẽ làm ra sự tình như vậy.

- Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là những năm này ta thâm cư không ra ngoài, xem nhẹ ý nghĩ của bọn thủ hạ, cho nên nàng bị một số người dụng tâm kín đáo dụ hoặc.

- Có phải là Thạch Tuấn không?

Tổ An hỏi.

Lúc trước trong đám người đến bắt hắn và Thái Tử Phi có Thạch Tuấn, đối phương là Hoàng Môn Thị Lang, bình thường có thể tùy ý ra vào cung, cấu kết với Tâm Nhị là rất có thể.

Bạch phi lắc đầu:

- Cái này ta cũng không rõ ràng.

Tổ An và Thái Tử Phi liếc nhau, xem ra cần phải tra manh mối này một chút.

Thái Tử Phi rốt cục mở miệng:

- Ngày ấy... Ngày đó ngươi là thời điểm nào chạy đến? Ta... Ta...

Trong lúc nhất thời nàng không có ý tứ nói tiếp.

Bạch phi khéo hiểu lòng người cười một tiếng:

- Tỷ tỷ không cần lo lắng, sự kiện này là đại họa tru cửu tộc, Tâm Nhị sẽ không dám mượn tay người khác, ngày đó là nàng một tay làm những việc này, ta cũng ý thức được nàng khác thường, theo tới nhìn, vừa vặn ngăn đám người Thạch Tuấn, cho nên không có bị người khác trông thấy...

Bỗng nhiên ánh mắt nàng nhìn Tổ An, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.

Ý tứ cũng rất rõ ràng, trừ hắn ra, ngươi không có bị nam nhân khác nhìn.

Nhưng việc này quá mẫn cảm, nàng cũng không tiện nói ra xúc động thần kinh của đối phương.

Trên mặt Thái Tử Phi ngượng ngùng lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh lại khôi phục cao lạnh như ngày bình thường:

- Đúng rồi, Tổ đại nhân ở trong thiên lao xém chút bị người diệt khẩu, Bạch phi có đầu mối gì không?

Bạch phi lắc đầu:

- Ta ngày bình thường không hỏi thế sự, làm sao biết những thứ này.

Thái Tử Phi lại hỏi:

- Thị nữ của ngươi có người nhà không?

Hiển nhiên nàng dự định từ góc độ này bắt đầu điều tra. Bạch phi suy tư một lúc, có chút không xác định đáp:

- Cha nàng giống như mất sớm, từ nhỏ cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, đúng rồi, giống như có một đệ đệ, hắn ta cũng không rõ ràng, cụ thể tin tức còn phải đi Nội Vụ Phủ xem xét.

Thái Tử Phi lại hỏi một vài vấn đề, nhưng đại đa số Bạch phi đều không rõ ràng, xác thực rất giống một ngây thơ quanh năm ở trong thâm cung, nhưng trải qua sự tình lần này, ai dám thật xem nàng như kẻ ngây thơ.

Sau khi ra Bách Hoa Cung, Thái Tử Phi tỏ ý những người dưới tay cách xa một chút, nàng và Tổ An đi ở phía trước nói riêng.

Trong mắt Dung Mạc lóe lên vẻ u oán, nam hồ ly tinh này càng ngày càng biết tranh sủng.

Bình Luận (0)
Comment