Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ sầu lo, Tổ đại ca và Thái Tử Phi đi thực sự quá gần, vừa mới phát sinh sự tình như thế, hai người cũng không biết tránh hiềm nghi?
Đồng thời bọn họ vểnh tai, muốn nghe xem hai người đang nói chuyện gì.
Bọn họ thân là hai tiểu thị vệ trưởng của Đông Cung, gánh vác chức trách giám thị, vạn nhất ngoại thần thật thông đồng nữ quyến trong Đông Cung, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.
Bọn họ suy nghĩ vạn nhất hai người thật có mập mờ, nhất định phải nhắc nhở Tổ đại ca, tuyệt đối đừng phạm sai lầm, mặc dù Thái Tử Phi xinh đẹp, nhưng ngươi không thiếu.
Bất quá rất nhanh bọn hắn liền buông lỏng, bởi vì hai người trò chuyện đều là đề tài bình thường, tựa như Thái Tử Phi và đại thần Đông Cung khác trò chuyện.
Lúc này hai người đi ở phía trước vừa tùy tiện trò chuyện một số đề tài đường hoàng, vừa lặng lẽ nguyên khí truyền âm:
- Thái Tử Phi, chúng ta trước từ gia thế của Tâm Nhị bắt tay, nhìn có thể tra ra cái gì hay không.
Thái Tử Phi đáp:
- Hơn phân nửa sớm đã bị người xử lý sạch sẽ, tra cũng tra không ra cái gì. Bất quá có thể đi thử, tư duy của ngươi xưa nay nhạy bén, nhìn xem có thể có phát hiện gì không.
Tổ An gật đầu:
- Đúng rồi, ngươi thấy Bạch phi thế nào?
- Bạch phi?
Thái Tử Phi cười lạnh.
- Ngươi tìm cơ hội, lặng lẽ xử lý nàng.
Tổ An:
- ? ? ?
Một khắc trước hai ngươi tỷ muội tình thâm, sao một giây sau thì động sát cơ.
Hắn nhịn không được nói:
- Bây giờ không phải cần nhất trí đối ngoại sao, người ta cũng biểu đạt thiện ý với ngươi, làm như vậy không thích hợp nha?
- Xem ra ngươi quả nhiên bị bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia mê hoặc.
Thái Tử Phi hung hăng trừng hắn một cái.
- Đây chỉ là kế hoãn binh của nữ nhân kia, nàng nắm bắt rất nhiều chuôi của chúng ta, chỉ cần lần này Thái Tử qua đại khảo, nàng sẽ vạch trần chúng ta, thay thế ta, trở thành tân Thái Tử Phi, ta có thể để cho nàng toại nguyện sao!
Nhìn thấy Tổ An trợn mắt hốc mồm, Thái Tử Phi không vui nói:
- Thế nào, cảm thấy ta tâm như rắn rết?
Tổ An thở dài:
- Cảm giác thủ đoạn có chút độc ác.
Thái Tử Phi lạnh lùng nói:
- Hoàng cung này là một địa phương ăn người, ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi, người không nhẫn tâm, mộ phần đều đã xanh cỏ.
Tổ An nhịn không được nói:
- Cần gì như thế, bây giờ ngươi và Bạch phi là minh hữu, vạn nhất ngươi đoán sai tạo thành hao tổn, sau cùng ngược lại tiện nghi người bên Tề Vương.
- Ta sẽ không đặt an nguy của mình ở trên thiện tâm của kẻ khác.
Thái Tử Phi liếc hắn một cái.
- Thế nào, đau lòng? Ngươi đừng quên, bây giờ ngươi và ta mới ngồi chung một thuyền, nếu như bị nàng tố giác, ta xong, ngươi càng chết không có chỗ chôn.
Tổ An trầm mặc, minh bạch nàng nói là tình hình thực tế.
Nhìn phản ứng của hắn, ngữ khí của Thái Tử Phi mềm mại xuống:
- Nếu không bị bất đắc dĩ, ta cũng không muốn như vậy, nhưng hiện tại người duy nhất ta có thể tín nhiệm là ngươi. Sự kiện này ta căn bản không dám mượn tay người khác, cho nên ngươi không được xử trí theo cảm tính.
Tổ An trầm giọng nói:
- Ta tự có chừng mực.
Tuy phương án của nàng là bảo đảm nhất, nhưng hắn không muốn mình triệt để biến thành cây đao trong tay đối phương.
Thấy hắn không có sáng tỏ phản đối, Thái Tử Phi gật đầu thỏa mãn.
Sau khi đám người trở lại Đông Cung, Thái Tử Phi về nội thất nghỉ ngơi, Tổ An ở bên ngoài tiếp nhận đám đồng liêu chúc mừng thăng chức, hắn vừa đáp lại vừa tâm sự nặng nề.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám đến truyền chỉ, hoàng thượng triệu kiến.
Người Đông Cung đều hâm mộ nhìn hắn, văn võ cả triều trừ số ít mấy đại thần quyền thế ngập trời, chỉ sợ mình hắn có vinh hạnh đặc biệt này, thường thường được hoàng thượng triệu kiến.
Thậm chí bọn họ hoài nghi, những ngày này trong hậu cung, những phi tần kia diện thánh, số lần cộng lại cũng không bằng hắn.
Tổ An lại có khổ tự biết, mỗi lần gặp Hoàng Đế áp lực đều rất lớn, gia hỏa kia hỉ nộ vô thường, hơn nữa bệnh đa nghi rất nặng, hơi không chú ý sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ, lần này tìm hắn hơn phân nửa là bởi vì sự tình của Thái Tử Phi.
Quả nhiên, sau khi đến ngự thư phòng, ánh mắt của gia hỏa kia liền bao phủ hắn:
- Nghe nói Thái Tử Phi thăng ngươi làm Thái Tử Trung Thứ Tử?
Trong lòng Tổ An run lên, mới qua bao lâu, hắn lại đã biết?
Trong cung này khắp nơi đều là tai mắt của hắn.
- Hồi bẩm hoàng thượng, Thái Tử Phi xác thực thăng ta làm Trung Thứ Tử.
Hoàng Đế mặt không biểu tình:
- Nghe nói Thái Tử Phi còn cùng ngươi đơn độc ở chung, cho cung nữ thái giám lui tới cửa?
Tổ An đáp:
- Trong lòng Thái Tử Phi phong quang tễ nguyệt, cùng ta thương lượng chính sự, tự nhiên không có gì phải kiêng kỵ.
- Nàng rất thông minh, biết càng như vậy càng có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian.
Bỗng nhiên lời nói của Hoàng Đế xoay chuyển.
- Thế nhưng trẫm vẫn hoài nghi các ngươi thật có cái gì?
Tổ An biến sắc, vội vàng nói:
- Hoàng thượng minh giám, ta và Thái Tử Phi thanh bạch, hoàn toàn là bị người vu hãm bịa đặt, sự kiện này đã được Tam Ti hội thẩm, thậm chí còn mời Tế Tửu đại nhân Vấn Tâm, bọn họ đều có thể chứng minh chúng ta trong sạch.
Hoàng Đế hừ một tiếng:
- Nghe nói các ngươi vừa mới đi Bách Hoa Cung?
Tổ An nghĩ thầm tư duy của gia hỏa này nhảy thật nhanh, trên mặt tự nhiên cung kính:
- Vâng!
- Vì sao các ngươi đến đó trước tiên, chẳng lẽ ở bên kia phát sinh sự tình gì?
Hoàng Đế ngồi ở trên long ỷ, nhìn không ra tâm tình.
Tổ An nghĩ thầm chẳng lẽ Hoàng Đế biết cái gì?