Nghe nàng nói, trong lòng Vân Vũ Tình hơi động, vô ý thức nhìn về phía Tổ An, sát ý trong mắt biến mất hầu như không còn, thay vào là một loại tình cảm hỗn hợp có chấn kinh, cảm động, kinh hỉ, ôn nhu…
- A Tổ...
Tuy Gia Ti Lệ chỉ đôi câu vài lời, nhưng nàng đã đại khái đoán được trong huyễn cảnh phát sinh cái gì.
Lúc này bỗng nhiên Gia Ti Lệ nhắm mắt lại, phảng phất như cảm thụ cái gì, cách một lúc mới nói:
- Đang có một đội Thành Phòng Quân chạy tới, chỉ sợ không quá nửa nén hương sẽ đuổi đến, các ngươi cần làm quyết định.
Tổ An còn có chút do dự, Vân Vũ Tình nhanh chóng đáp:
- Tốt, chúng ta đáp ứng ngươi.
Trong lòng Tổ An hơi động, bất quá không nói gì thêm.
- Lựa chọn sáng suốt.
Gia Ti Lệ nhìn Thư Thư Hảo.
- Cho bọn hắn giải dược đi.
Thư Thư Hảo hừ một tiếng, ném qua một cái bình sứ:
- Nàng trúng thi độc của ta, ăn thuốc này, lại ngâm trong nước nóng là có thể tiêu trừ độc tố.
- Ngươi trúng độc?
Tổ An vội vàng nhìn về phía Vân Vũ Tình.
Vân Vũ Tình có chút mờ mịt, sau đó cảm giác đầu hơi nhói, cả người lung lay, may mắn Tổ An tay mắt lanh lẹ vịn mới không có ngã xuống.
Thư Thư Hảo nhìn Gia Ti Lệ, ồm ồm nói:
- Không hiểu vì sao ngươi lại giảng hòa với bọn hắn, thật đánh nhau, bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ.
Gia Ti Lệ mỉm cười:
- Nhiều một bằng hữu dù sao cũng tốt hơn thêm một kẻ địch.
Nói xong nàng ném qua một tấm lệnh bài đen sì.
Tổ An cầm nhìn một chút, phát hiện trên lệnh bài điêu khắc đồ án của độc xà, hạt tử, con rết...
Gia Ti Lệ nhìn Tổ An nói:
- Tiểu ca ca, về sau cầm Ngũ Độc Lệnh này, có cơ hội đến Nam Cương, ngươi chính là khách nhân tôn quý nhất của Nam Cương.
Nói xong quay người muốn rời khỏi, Tổ An vội vàng hô:
- Chờ chút, đã là minh hữu, thì nói cho ta một việc, chủ nhân các ngươi là ai, đến cùng là ai phái các ngươi tới giết ta?
Gia Ti Lệ quay đầu lại cười duyên:
- Tuy tỷ tỷ rất muốn nói cho ngươi, đáng tiếc ta lập qua lời thề, không thể tiết lộ thân phận của hắn, bằng không sẽ phải gặp trời phạt.
Tổ An ngạc nhiên nói:
- Ngươi bị trời phạt thì có quan hệ gì tới ta?
Gia Ti Lệ:
- ...
- Ca ca thúi, không biết đau lòng người ta chút nào.
Gia Ti Lệ hừ một tiếng.
- Bất quá đến cùng người nào phái chúng ta tới, chắc hẳn lấy trí tuệ của ngươi rất dễ dàng điều tra ra.
Tầm mắt nàng trong lúc lơ đãng liếc nhìn những thi thể tử sĩ kia.
Tổ An biết nàng ám chỉ mình, phải biết vừa mới những tử sĩ kia xuất động Công Thành Nỗ, Phác Đao Trận, phong cách quân đội nồng đậm, lại thêm Kim Ngân Song Hoàn, Nam Qua Chùy, Hồng Anh Thương tiêu chí ràng như thế, hơn nữa từng cái là cao thủ Thất phẩm, hiển nhiên không phải loại vô danh, muốn tra được sẽ không quá khó khăn.
Tổ An có chút hiếu kỳ nhìn hai người:
- Đúng rồi, trước đó nghe các ngươi trò chuyện, các ngươi không phải gánh vác nhiệm vụ muốn tới giết ta sao, hiện tại cùng ta bắt tay giảng hòa, không sợ lời thề phản phệ sao.
Gia Ti Lệ thăm thẳm thở dài:
- Chúng ta đã hết sức, tuyệt chiêu của ta bị ngươi phá, ngay cả cánh tay cũng bị ngươi chém đứt, đâu còn giết được ngươi, bây giờ Thành Phòng Quân tới, chúng ta tự nhiên chỉ có chạy.
Tổ An:
- ...
Xem ra bọn gia hỏa này đều xảo trá giống như quỷ, từng cái khi thề đều cố ý lưu lại chỗ trống.
- Được rồi, không trò chuyện nữa, bằng không đợi Thành Phòng Quân đến, chúng ta thật đi không được, chờ mong lần sau gặp lại, tiểu ca ca...
Gia Ti Lệ lưu lại một chuỗi tiếng cười duyên, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lúc này Vân Vũ Tình ở trong ngực giãy giụa muốn đứng lên, suy yếu nói:
- Mau dẫn ta rời khỏi nơi này.
Tổ An biết nàng không muốn bị Thành Phòng Quân chạy đến phát hiện, nhìn những thi thể tử sĩ trên mặt đất, Tổ An do dự một chút, sau đó trực tiếp thu bọn hắn vào trong Lưu Ly Bảo Châu, sau đó nghĩ nghĩ lại thả ra mấy tử sĩ, ngay cả Công Thành Nỗ cũng lưu tại nguyên chỗ.
Hắn không biết Thành Phòng Quân sắp chạy đến có nội ứng hay không, vạn nhất đến lúc đó giấu những thi thể này đi thì phiền phức.
Cho nên chứng cứ quan trọng phải lấy đi, bất quá không thể một chút đồ vật cũng không lưu lại, bằng không sau khi sự việc xảy ra Hoàng Đế và Chu Tà Xích Tâm tra được, mình cũng rất khó giải thích, dù sao trang bị như Công Thành Nỗ, nếu không có không gian trữ vật cực lớn, một người là rất khó mang đi.
Làm xong hết thảy, hắn vội vàng ôm Vân Vũ Tình nhanh chóng rời đi.
Thân hình hai người vừa rời đi không đến mười phút, rất nhanh một đám binh lính chạy đến, những người kia nhìn thấy hiện trường, đặc biệt là Công Thành Nỗ, cả đám đều chấn kinh, tướng lãnh cầm đầu vung tay lên:
- Phong tỏa hiện trường, người khác đi bốn phía xem xét có người khả nghi hay không!
Lúc này Tổ An đã ôm Vân Vũ Tình chạy ra ngoài mấy dặm, hắn nhìn khuôn mặt Vân Vũ Tình có hắc khí, vội vàng lấy giải dược mà Gia Ti Lệ cho ra, biểu lộ do dự:
- Không biết thuốc này có phải thật hay không.
Vân Vũ Tình tiếp nhận thuốc, mở nắp bình ngửi một cái:
- Hẳn là thật.
- Ngươi hiểu dược tính?
Tổ An có chút cẩn thận, vạn nhất đoán sai sẽ rất thảm.
Vân Vũ Tình gật đầu:
- Phù Văn Sư hoặc nhiều hoặc ít đều hiểu một số dược tính, tuy không quá cao thâm, nhưng phân biệt có phải giải dược hay không vẫn có thể làm được.
Tiếp nhận viên thuốc ăn vào, cách một hồi mới mở mắt:
- Bất quá muốn triệt để loại trừ độc tính còn cần nước nóng, trước mắt ta cực kỳ suy yếu. Ai, vừa rồi thực chủ quan, không nghĩ tới trong lúc bất tri bất giác lại trúng thi độc.
Tổ An nghĩ tới thủ đoạn của người lưỡng tính kia, cảm khái nói:
- Thủ đoạn của hắn khó lòng phòng bị, cái này cũng trách không được ngươi, đúng rồi, ngươi ở chỗ nào, ta đưa ngươi trở về trước.