Bây giờ thân thể đối phương suy yếu, hắn tự nhiên không yên lòng nàng một mình rời đi.
Vân Vũ Tình cũng không cự tuyệt:
- Về kinh thành đi.
- Kinh thành?
Tổ An giật mình, hắn thấy, đối phương hẳn phải giấu ở ngoại ô, không nghĩ tới nàng lại ở trong kinh thành.
Phải biết dựa theo luật lệ Đại Chu, Phiên Vương và gia quyến không có điều động là không được tùy ý vào kinh, bằng không chính là trọng tội.
Vân Vũ Tình kéo vải mỏng che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt sắc, trên mặt có ý cười nhàn nhạt:
- Lần này Kỷ Bắc Quận phát hiện Bạch Lộc điềm lành, cho nên ta cố ý vào kinh hiến điềm lành cho hoàng thượng hoàng hậu, tự nhiên là ở lại kinh thành.
Tổ An âm thầm tán thưởng nàng thông minh, phải biết Hoàng Đế thiên hạ vô địch, cái gì cũng không thiếu, thiếu nhất là thọ mệnh, mà Bạch Lộc là biểu tượng sống lâu, có lẽ Hoàng Đế sẽ khịt mũi coi thường với điềm lành khác, nhưng điềm lành này khẳng định rất vui mừng.
- Bất quá chúng ta không thể như vậy tiến vào kinh thành.
Nàng cởi áo đen bên ngoài, bên trong mặc y phục thường dân.
Nàng tiện tay vẽ vài phù văn, bộ y phục dạ hành ở trên mặt đất cháy hừng hực lên.
Tổ An nhịn không được nói:
- Thế nhưng dù ngươi mặc bố y cũng khó giấu quốc sắc, thời điểm đến cửa thành ngược lại càng làm cho người hoài nghi.
- Đeo mặt nạ là được.
Vân Vũ Tình cười cười, lấy ra một cái mặt nạ hơi mỏng dán ở trên mặt, rất nhanh dung nhan tuyệt sắc biến thành phụ nhân bình thường.
Tổ An nhất thời thoải mái, đối phương là Vương phi cao quý, đồng thời thân là Phù Văn Sư, mặt nạ như vậy làm sao có thể không có.
Vân Vũ Tình hỏi thăm Tổ An:
- Ngươi có cần mặt nạ không?
Tổ An lắc đầu:
- Không cần, ta có thể ra vào kinh thành bình thường.
- Chỉ là lo lắng như vậy mang đến phiền phức cho ngươi.
Vân Vũ Tình có chút áy náy, bây giờ nàng vẫn suy yếu vô lực, cần phải dựa vào trên người Tổ An.
Nếu như bị người nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ có người hiếu kỳ đến cùng xảy ra chuyện gì.
Tổ An nghĩ nghĩ, bây giờ dung mạo của Vân Vũ Tình thực quá bình thường, nếu bị người nhìn thấy, đúng là sẽ hoài nghi.
Hắn lấy mặt nạ trong tay đối phương mang lên, sau đó ôm thân thể mềm mại của Vân Vũ Tình, một đường tiến đến cửa thành.
Vân Vũ Tình nằm ở trong ngực hắn, dù dung mạo thay đổi, nhưng đôi mắt lại cực kỳ linh động:
- Trong huyễn cảnh, ngươi nguyện ý vì ta chiến đấu với Hoàng Đế.
Tổ An mỉm cười:
- Ngươi không phải cũng ba lần bốn lượt cứu tính mạng của ta sao, nhìn ngươi rơi vào hiểm cảnh, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.
- Chỉ bởi vì ta cứu ngươi.
Vân Vũ Tình chu cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ có chút thất vọng.
- Dĩ nhiên không phải, ta muốn cứu ngươi là bởi vì ngươi gặp nguy hiểm.
Tổ An lập tức tỉnh ngộ, dỗ ngon dỗ ngọt là bản năng của một kẻ đồi bại.
Quả nhiên, nghe hắn nói, Vân Vũ Tình tươi cười rạng rỡ:
- A Tổ, ngươi thật tốt.
Một đường hai người vừa nói vừa cười, rất dễ dàng tiến vào kinh thành, Vân Vũ Tình chỉ hắn đi tới một trang viên khí phái ở nội thành.
Nhìn ba chữ Ngô Vương Phủ, Tổ An sững sờ.
Vân Vũ Tình hé miệng cười nói:
- Mỗi Phiên Vương đều có trang viên trong kinh thành, chỉ là có rất ít cơ hội tới ở, ta đến kinh thành tự nhiên phải ở nơi này.
Ngay sau đó nàng cau mày nói:
- Hôm nay ta bí mật đi ra, không muốn bị người có quyết tâm nhìn thấy, cho nên ngươi ôm ta âm thầm đi vào đi.
Tổ An lo lắng:
- Thế nhưng Vương phủ cấm vệ sâm nghiêm...
Phải biết trước kia hắn ở trong túc xá học viện cũng có trận pháp phòng ngự, trước mắt là Thân Vương Phủ, các loại trận pháp phòng ngự, cấm chế công kích chắc chắn sẽ không thiếu.
Vân Vũ Tình cầm một lệnh bài lắc lắc:
- Yên tâm, có lệnh bài này, ra vào sẽ không kinh động cấm chế Vương phủ.
Tổ An nhịn không được cười lên, quả nhiên, phòng ngự kiên cố cũng đánh không lại nội gian.
Có nàng dẫn đường cùng với sớm nhắc nhở, hắn không có phát động cơ quan phòng ngự của Vương phủ, đồng thời cũng tránh đi thị vệ tuần tra.
Đương nhiên nói cho cùng vẫn bởi vì đây là một Phiên Vương phủ để đó không dùng, thị vệ bên trong không coi là nhiều, bằng không coi như đột phá tầng ngoài, ở bên trong cũng rất dễ dàng bị phát hiện.
Một đường đi tới khuê phòng của nàng, Vân Vũ Tình buông lỏng một hơi, tháo mặt nạ xuống khôi phục dung mạo vốn có, cả phòng tựa hồ sáng lên mấy phần.
Nàng đi tới bên cạnh một ao nước, nhẹ nhàng mở một công tắc, nước nóng thanh tịnh từ trong miệng mấy pho tượng cuồn cuộn chảy ra.
Tổ An nhìn trợn mắt hốc mồm:
- Máy nước nóng?
- Máy nước nóng?
Vân Vũ Tình mờ mịt.
- Đây là sử dụng trận pháp dẫn suối nước nóng ở phụ cận vào, rất nhiều vương công quý tộc đều có bố trí như vậy.
Tổ An âm thầm cảm thán, những người này thật đúng là biết hưởng thụ.
Thực ra sau khi hắn tới thế giới này, cũng kiến thức rất nhiều sự tình lợi dụng phù văn trận pháp nâng cao cuộc sống.
- Đúng rồi, ngươi là Phù Văn Sư, ngươi đến cùng học ở đâu.
Tổ An hiếu kỳ, phải biết Phù Văn Sư là nghề nghiệp chủ yếu Nhân tộc mới có, mà đối phương là Ma tộc, làm sao có thể học được.
Vân Vũ Tình áy náy:
- Xin lỗi, ta đáp ứng sư phụ, không thể lộ ra sự tình của lão nhân gia.
- Không sao, là ta càn rỡ.
Tổ An không để bụng.
- Đúng rồi, ngươi nhanh giải độc đi, bằng không bị thi độc nhập thể sẽ rất phiền phức.
Vân Vũ Tình ân một tiếng, tay để tới cổ áo muốn mở nút thắt, bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên, há miệng, bất quá cuối cùng vẫn không nói gì:
- A Tổ, ngươi giúp ta hộ pháp đi.
Nói xong, ngón tay ngọc của nàng nhẹ nhàng kéo một cái.