Vân Vũ Tình nhẹ nhàng kéo sợi tơ bên hông, y phục bên ngoài từ từ rơi xuống đất, một thân thể hoàn mỹ thoáng chốc chiếm cứ lấy nội tâm của Tổ An, da thịt của nàng trắng nõn như tuyết, bụng dưới bóng loáng bằng phẳng, cái mông đẹp đầy đặn rất tròn, độ cong vễnh lên theo tư thế hơi khom, cặp đùi thon dài, làm cho nam nhân nhìn thấy sẽ điên cuồng!
Ở dưới hơi nước lờ mờ bao phủ, hình dáng của Vân Vũ Tình sáng bóng động lòng người, trước ngực nàng mang theo một cái yếm màu trắng, bao bọc che giấu đôi nhũ hoa đầy đặn ở bên trong, dưới hạ thân cũng là quần lót màu trắng…
Không lâu sau, cái yếm trên người Vân Vũ Tình đã bị nàng cởi xuống để ở trên tấm bình phong, vầng trán hơi lắc, mái tóc dài không gió bay lượn, hai tay vòng sau gáy bới mái tóc lên, phỏng chừng là để tránh thấm ướt khi bước vào bồn tắm.
Tổ An chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng bóng, hai bầu nhũ hoa cực kỳ no đủ và ngạo nghễ dựng đứng, trên đỉnh núi tuyết, hai nụ hoa phấn hồng lay động đong đưa hấp dẫn lấy ánh mắt, thậm chí hắn cảm nhận đầu mình có chút mê muội, thân thể tràn đầy dục vọng nguyên thủy, hơn nữa ẩn ẩn muốn bộc phát!
- Sao lại có cảm giác lớn lớn lần trước thế nhỉ?
Thời điểm Tổ An xuất thần, nàng nhẹ nhàng cúi người, đường cong hoàn mỹ trở nên hơi mơ hồ, bầu nhũ hoa kiên quyết càng thêm nổi bật, cái mông đẹp đầy đặn vểnh lên, từ nơi trung gian, cái khe mông sâu thẳm kéo dài như không có điểm dừng, đôi bàn tay như ngọc trắng nắm đường viền quần lót bằng tơ lụa, chậm rãi cỡi ra, cái gò mu như ẩn như hiện mờ ảo trong hơi nước, thật sự là đẹp đến trí mạng!
Nếu tất cả hiện rõ ra thì còn đỡ, nhưng cảnh tượng chỉ mập mờ huyền ảo như thế này thật là một loại tra tấn, làm hắn có xúc động muốn đi tới bên cạnh nhìn cho rõ!
Giờ phút này các đường cong linh lung bay bổng hiển lộ không bỏ sót, lộ ra nét thanh xuân với thân thể cân đối thon dài…
Tổ An gỡ mặt nạ xuống, cười như không cười nói:
- Có phải Vương phi quên bên cạnh còn có người không?
Vân Vũ Tình chân ngọc điểm nhẹ, toàn bộ thân thể chậm rãi chui vào trong ôn tuyền, chỉ lộ ra đầu vai trơn bóng mượt mà cùng xương quai xanh tinh xảo mỹ lệ:
- Ngươi không giống người khác.
- Nhưng ta không phải Ngô Vương nha.
Nghe hắn nói, Vân Vũ Tình muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng không có giải thích cái gì, chỉ còn lại có chán nản thở dài.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh lúng túng.
Tổ An mở miệng trước:
- Ngươi khử độc trước đi, đừng chậm trễ chính sự.
- Được.
Vân Vũ Tình ân một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, hai tay bắt thủ ấn huyền ảo, chín cái phù văn dần dần xuất hiện ở giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước.
Trên mặt nước bị những phù văn kia bao phủ lên một tầng kim sắc hơi mỏng.
Ngay sau đó Vân Vũ Tình xếp bằng ở trong nước, bắt đầu chuyên tâm bức độc, cách một hồi, Tổ An chú ý tới có hắc khí nhấp nhô hào vào trong nước, sau đó những phù văn màu vàng kia chớp động, hắc khí dần dần bị luyện hóa, cuối cùng theo nước ao lưu động biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tổ An kinh ngạc, dựa theo truyền thuyết, Ma tộc đều là loại hung ác xảo trá, nhưng Vân Vũ Tình thì hoàn toàn ngược lại.
Thậm chí còn lo lắng thi độc ở trong nước chảy ra ngoài không cẩn thận hại đến dân chúng vô tội, còn cố ý bày trận pháp luyện hóa thi độc còn sót lại.
Cách một hồi, Vân Vũ Tình mở mắt, bởi vì nhiệt khí bốc hơi, khuôn mặt trong trắng lộ hồng nhìn cực kỳ đáng yêu, rung động lòng người:
- A Tổ, ta đã trừ thi độc sạch sẽ.
Tổ An cũng buông lỏng một hơi:
- Xem ra hai gia hỏa kia không có gạt chúng ta.
Vân Vũ Tình hé miệng cười duyên:
- Bọn họ đều là nhân vật trọng yếu trong Nam Cương, giao hảo với bọn hắn, sau này hẳn sẽ có trợ giúp cho ngươi.
Trong lòng Tổ An hơi động, thực ra hắn có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi nàng, đáng tiếc lo lắng hỏi ra, quan hệ giữa hai người sẽ không trở về được.
Lúc này Vân Vũ Tình bơi tới bên cạnh ao:
- A Tổ, ngươi ngồi xuống đi.
Tổ An không rõ ràng cho lắm, bất quá vẫn làm theo, Vân Vũ Tình duỗi tay, khẽ vuốt ngực hắn, vạch y phục ra kiểm tra, nhìn hơn nửa người bị máu tươi nhiễm đỏ, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy:
- Đau không?
- Vốn không đau, nhưng bị tay ngươi sờ một cái, lại có chút đau.
Tổ An vừa cười vừa nói.
Vân Vũ Tình trở nên hoảng hốt, ban đầu ở trong vương phủ của Kỷ Bắc Quận, hắn cũng nói như vậy.
Không khỏi u oán liếc hắn một cái:
- Đến lúc nào rồi, vẫn thích nói đùa như thế.
Tổ An nói:
- Yên tâm đi, hiện tại ta đã Thất phẩm, có sức khôi phục cường đại, không chết được.
Vân Vũ Tình lắc đầu:
- Mặc dù Thất phẩm có năng lực khôi phục cường đại, nhưng người bình thường trúng Công Thành Nỗ chỉ sợ đã chết bất đắc kỳ tử, dù may mắn toàn mạng, dạng thương thế này ít nhất cũng phải khôi phục nửa năm, nói không chừng sẽ còn lưu lại ẩn tật. Tuy phía trên máu đã ngừng chảy, nhưng nội thương chỉ sợ không có dễ dàng khỏi như vậy, ngươi mau xuống đây, ta trị liệu giúp ngươi.
Mặc kệ là Phù Văn Sư hay Ma tộc, nàng đều có thủ đoạn trị liệu tương ứng.
Thần sắc của Tổ An cổ quái:
- Vương phi như vậy chẳng phải là dẫn sói vào nhà?
Vân Vũ Tình có chút u oán:
- Lấy quan hệ giữa chúng ta, cần gì phải chia rõ như vậy?
Tổ An cười ha ha:
- Ngược lại là ta già mồm.
Nói xong cũng cởi y phục nhảy vào trong ôn tuyền, Vân Vũ Tình bơi tới, ôn nhu thay hắn rửa vết thương, đồng thời trên tay hiện lên từng trận quang mang, giúp hắn trị liệu.
- Đều trách ta tới chậm, làm hại ngươi bị thương nặng như vậy.
Vân Vũ Tình ánh mắt rưng rưng, ẩn ẩn hiện lên ánh nước.