Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1369 - Chương 1369: Bàn Tay Vô Hình (3)

Chương 1369: Bàn tay vô hình (3) Chương 1369: Bàn tay vô hình (3)

- Nô tỳ không dám.

Dung Mạc quệt mồm, đành phải bất đắc dĩ đi vào nội thất.

- Chậc chậc chậc, cô nương này còn rất quan tâm ngươi.

Trong đầu vang lên thanh âm của Mị Ly, hiển nhiên nàng nhìn thấy sự tình thú vị, lại xuất hiện.

Tổ An không để ý nàng, mà nhìn Bích Linh Lung thi lễ:

- Đa tạ Thái Tử Phi!

Mị Ly ngạc nhiên nói:

- Da mặt của ngươi thật dày, đồ vật trân quý như vậy ngươi cũng không biết chối từ ra vẻ một chút?

Tổ An âm thầm hồi đáp:

- Ngươi không hiểu, nam nữ ở quê ta có thói quen mượn sách, bởi vì có mượn thì tất có trả, có lý do gặp nhau lần nữa, cứ như vậy tình cảm song phương sẽ ấm lên. Lần này chối từ chỉ được chút mặt mũi, không chiếm được lợi ích thực tế, ngược lại tiếp nhận lễ vật của nàng, độ thiện cảm của hai người chúng ta sẽ tăng lên một tầng, mặt khác thứ này rất trọng yếu với nàng, tương lai nàng cần, ta lại cầm đến cho nàng, nói vì nàng mới không nỡ sử dụng, chẳng phải lại có thể thu hoạch thêm hảo cảm?

Mị Ly nghe mà trợn mắt hốc mồm, nửa ngày mới nói:

- Gia hương của ngươi ở địa phương nào, sao thâm hiểm như vậy.

Tổ An hoài niệm đáp:

- Đó là một địa phương tài xế kỳ cựu khắp nơi, nữ phi công chạy đầy đất...

Dung Mạc từ trong phòng đi ra, tay bưng một hộp gấm đi tới trước mặt Tổ An.

Tuy ngăn cách cái hộp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí nồng đậm, Tổ An nhìn Thái Tử Phi nói lời cảm tạ.

Trong mắt Thái Tử Phi nhiều một tia nhu hòa:

- Những ngày này ngươi cố gắng tĩnh dưỡng, sự tình Thạch gia giao cho ta xử lý.

Tổ An biết nàng ám chỉ mình giúp nàng triệt để trừ hậu hoạn, đồng dạng nháy mắt mấy cái biểu thị mình đã biết.

Thái Tử Phi hơi đỏ mặt, vội vàng liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý mới buông lỏng một hơi, gia hỏa này thật to gan, lại công nhiên trêu chọc mình, hừ, hôm nay nể tình hắn bị thương, tha cho hắn một lần.

Tổ An rời Đông Cung, Thái Tử Phi phái Phác Đoạn Điêu, Tiêu Ti Côn tiễn hắn đi Thái Y Viện.

Trên đường hai người cảm thán nói:

- Những năm này không thấy qua Thái Tử Phi tốt với người nào như vậy.

- Đúng vậy, ngay cả ta cũng hoài nghi Tổ đại ca và Thái Tử Phi có một chân.

Tổ An:

- ...

- Ngươi muốn chết hả, loại lời này cũng dám nói?

- Huynh đệ chúng ta bí mật đùa giỡn mà thôi, lại nói, Thái Tử Phi ở sau khi phát sinh lời đồn, vẫn tốt với Tổ đại ca, không phải nói rõ nàng không thẹn với lương tâm sao.

- Điều này cũng đúng, bất quá nếu không phải Thái Tử Phi thân phận mẫn cảm, ta thực sự tình nguyện nàng và Tổ đại ca ở cùng một chỗ, những năm này Thái Tử Phi một người rất khó khăn, Thái Tử lại không có cách nào che gió che mưa, ngược lại cần nàng đến che chở.

- Đậu đen rau muống, ngươi còn nói ta, lời này của ngươi càng muốn chết hơn.

...

Tổ An nghe đến nhức đầu, đuổi hai người đi, bây giờ thương thế của hắn cơ bản đã khôi phục, chạy đến Thái Y Viện chẳng phải sẽ lộ?

Hắn lười xuất cung, trở lại Bạch Sa tiểu viện nghỉ ngơi một canh giờ.

Rất nhanh nhận được tin tức, Thạch Tuấn bị bắt trở lại.

Tổ An trực tiếp thay đổi trang phục của Kim bài Thập Nhất đi Tú Lâu, hắn có rất nhiều nghi hoặc cần Thạch Tuấn giải đáp.

Bây giờ hắn ở trong lòng các Tú Y Sứ Giả uy vọng rất cao, tuy vụ án này đã không về hắn quản, nhưng không ai ngăn cản hắn, dù sao lúc này Chu Tà Đại thống lĩnh đang thẩm vấn Thạch Thống sự tình liên quan tới Công Thành Nỗ và những cao thủ trong quân kia.

Thạch Tuấn ngồi ở trong phòng giam, đầu tóc rối bời, cả người thất hồn lạc phách, không còn bộ dáng hăng hái như trước kia.

Nghe được có người đến, hắn hữu khí vô lực nói:

- Không cần hỏi, nhà chúng ta có Miễn Tử Kim Bài, ta cái gì cũng không sẽ nói.

Tổ An cười cười:

- Nhưng bây giờ ngươi không có Miễn Tử Kim Bài trên người nha.

Nghe được thanh âm của hắn, Thạch Tuấn giật mình, quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đồng tử trong nháy mắt co rụt, lần trước ở trong tay đối phương tao ngộ thê thảm, những ngày này hồi tưởng lại còn thường xuyên mơ thấy ác mộng.

Tổ An cũng thu hồi nụ cười:

- Ta cũng không muốn lãng phí thời gian, ta hỏi ngươi đáp, bằng không đừng trách ta lại cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết.

- Tốt tốt tốt, đại nhân cứ hỏi.

Thạch Tuấn lập tức cười rộ lên, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trước tiên ứng phó đại ma đầu này đã, phụ thân nhất định có biện pháp cứu chúng ta.

- Ngươi và Tâm Nhị nhận biết như thế nào?

Thạch Tuấn lộ vẻ do dự, bất quá vẫn đáp:

- Những năm này ta làm Hoàng Môn Thị Lang, ra vào cung đình rất thuận tiện, có một lần trên đường không cẩn thận đụng vào một cung nữ đang vội vàng hấp tấp, nàng không ngừng xin lỗi, thấy ánh mắt nàng nhu nhược sợ hãi, ta cũng không nỡ trách phạt nàng. Về sau nàng cảm kích ta, cố ý đưa Bách Hoa Trà cho ta, ta mới biết nàng là thị nữ Tâm Nhị của Bách Hoa Cung...

Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Thạch Tuấn lóe lên vẻ ôn nhu, hiển nhiên ở cùng cung nữ đáng yêu kia, là một đoạn thời gian khoái lạc.

Tổ An vội vàng hỏi:

- Là nàng đâm ngươi, hay ngươi đụng nàng?

Thạch Tuấn nhướng mày:

- Ta vốn gánh vác trách nhiệm giám sát bách quan, làm sao có thể lỗ mãng như vậy, bất quá coi như nàng đụng ta lại có quan hệ gì?

- Không có gì.

Tổ An cười cười.

- Về sau các ngươi liền thân thiết?

Thạch Tuấn gật đầu:

- Vốn nàng là cung nữ, nữ nhân trong hoàng cung đều là của hoàng thượng, ta không dám đụng vào. Chỉ bất quá nàng nói nàng từ nhỏ đã ở trong cung, bây giờ niên hạn sắp đến, đến thời điểm thì có tư cách rời hoàng cung. Ta vốn rất có hảo cảm với nàng, nghĩ về sau ta có thể lấy nàng về nhà, thế là cảm tình của chúng ta càng ngày càng tốt.

Bình Luận (0)
Comment