Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1371 - Chương 1371: Người Bị Hại Cùng Gia Hại Người (2)

Chương 1371: Người bị hại cùng gia hại người (2) Chương 1371: Người bị hại cùng gia hại người (2)

Trước đó Thái Tử Phi nhắc nhở hắn nghĩ biện pháp trừ Bạch phi, dù sao cũng phải tiếp xúc đối phương một chút.

Bạch phi vốn rất khiêm tốn, lại thêm trước đó Tâm Nhị xảy ra chuyện, Bách Hoa Cung càng thêm quạnh quẽ.

Bạch phi xưa nay thích yên tĩnh, thái giám cung nữ trong cung rất ít, cơ hồ chỉ vừa đủ nhu cầu.

Nghe hắn cầu gặp, rất nhanh cung nữ tới nói:

- Tổ đại nhân, nương nương cho mời.

Tổ An theo cung nữ đi vào trong cung, xa xa nhìn thấy có một cái xích đu tinh xảo chậm rãi lay động, một cung trang mỹ nhân đang ngồi ở phía trên, váy phác hoạ vòng eo tinh tế ôn nhu, mông mượt mà mê người.

- Bái kiến Bạch phi nương nương.

Tổ An thi lễ, thấy lúc này nàng đang ôm một cái tã, bên trong bọc một trẻ sơ sinh, da thịt trong trắng lộ hồng, nhìn rất đáng yêu.

Tựa hồ bởi vì loại lắc lư có tiết tấu này rơi vào mộng đẹp, trên mặt hiện ra ý cười, khóe môi lưu lại nước đọng, miệng nhỏ còn thỉnh thoảng ngọ nguậy, mỗi lần quệt miệng còn kìm lòng không được phun ra một chút xíu màu sữa, hiển nhiên là vừa rồi ăn uống no đủ.

Tổ An vô ý thức liếc nhìn bầu vú của Bạch phi, bởi vì ôm hài tử, ngực bị áp bách đến cực kỳ rõ ràng, lộ ra trĩu nặng.

- Hôm nay vì sao Tổ đại nhân có hào hứng đến chỗ ta?

Bạch phi vốn đang tràn ngập trìu mến nhìn hài tử trong ngực, nghe Tổ An ân cần thăm hỏi, cũng mỉm cười ngẩng đầu.

Không thể không thừa nhận, Bạch phi rất đẹp.

Nàng đẹp không giống Thái Tử Phi, nếu nói Thái Tử Phi ung dung như mẫu đơn, diễm lệ như hoa hồng, Bạch phi thì thanh nhã như cúc, phảng phất như bạch hoa ở sơn dã, lại giống như tuyết liên trên núi cao, khiến người ta cảm thấy thuần khiết không tì vết, lòng sinh thương tiếc.

Đông Cung nhiều quan viên, hạ nhân như vậy, tuy ngày bình thường đều nghe lệnh Thái Tử Phi, nhưng chủ yếu bởi vì nàng quyền thế và uy nghiêm, thật muốn để bọn họ chọn một cái nội tâm ưa thích, hơn phân nửa sẽ thích Bạch phi nương nương yếu đuối hiền lành này.

- Thái Tử Phi để ta tới thỉnh an nương nương.

Tổ An đáp.

- Ồ?

Bạch phi có chút ngoài ý muốn, lông mày hơi dương.

- Thực khó được, Thái Tử Phi lại còn nhớ đến ta.

Tổ An mỉm cười:

- Sao Bạch phi nương nương lại nói như vậy, Thái Tử Phi tự nhiên một mực nhớ nương nương, mọi người đều là người trong Đông Cung, tự nhiên phải đồng tâm hiệp lực vì Thái Tử.

Bạch phi khẽ cười:

- Khó trách những ngày này Tổ đại nhân thẳng tới mây xanh, nghe nói vừa được đề bạt làm Thái Tử Trung Thứ Tử, chắc hẳn Thái Tử Phi cũng rất thích ngươi.

Nàng vừa nói, vừa tỏ ý nha hoàn:

- Đi pha chút Bách Hoa Trà, vị này chính là hồng nhân trước mắt của Thái Tử Phi tỷ tỷ, chúng ta không thể lãnh đạm.

- Vâng...

Thị nữ lui ra, trong ánh mắt ẩn ẩn có chút không cam lòng, nghĩ thầm Thái Tử Phi không khỏi quá bá đạo, ngay cả thủ hạ của nàng tới cũng cần nương nương cẩn thận đối đãi như vậy.

Tổ An lại rõ ràng cử động lần này của Bạch phi là muốn tìm lý do đẩy thị nữ ra, vừa cười vừa nói:

- Không dối gạt nương nương, hiện tại ta nghe đến mấy chữ Bách Hoa Trà, liền có phản ứng khác lạ.

Bạch phi hé miệng cười duyên, biết hắn chỉ lần trước bị Tâm Nhị thiết kế "cấu kết" với Thái Tử Phi:

- Yên tâm, Bách Hoa Trà này của ta khẳng định không có vấn đề.

Tổ An nhìn hài tử trong tã lót, nhịn không được khen:

- Hoàng Thái Tôn thật đáng yêu, ta có thể ôm một cái không?

Bạch phi sững sờ, thần sắc có chút cổ quái, phải biết Hoàng Thái Tôn thân phận đặc thù, trong cung trừ nàng và thiếp thân thị nữ có thể ôm, người khác nào dám đụng vào? Nếu xảy ra chuyện gì, giết cả nhà còn nhẹ.

Bất quá thân là mẫu thân, nghe người khác khen hài tử của mình, nàng vẫn rất hưởng thụ:

- Lời này của Tổ đại nhân thực có chút vượt qua khuôn phép.

Tuy nói như vậy, lại không có chút tức giận.

Tổ An cười nói:

- Bạch phi nương nương sai rồi, hiện tại ta thân là Thái Tử Trung Thứ Tử, vốn phụ trách quản lý Đông Cung, Hoàng Thái Tôn là tiểu chủ nhân của Đông Cung, ta chiếu cố hắn cũng coi như trong phạm vi chức trách.

Bạch phi nhịn không được cười lên:

- Người bình thường là không dám nói ra loại yêu cầu này.

Vừa nói vừa đứng dậy, ôm hài tử đi tới bên cạnh hắn:

- Tổ đại nhân cẩn thận, không nên làm nó tỉnh, ta thật vất vả mới dỗ ngủ được.

Tổ An cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận hài tử, chỉ cảm thấy yếu đuối giống như không có trọng lượng:

- Cái này còn là lần đầu tiên cẩn thận xem xét Hoàng Thái Tôn, thật đúng là nhu thuận tuấn tú.

Bạch phi hơi kinh ngạc, trên đời này nam tử bình thường rất ít biết ôm tiểu hài tử, vừa rồi nàng còn lo lắng Tổ An tay chân vụng về, không nghĩ đến đối phương thuần thục như vậy, hơn nữa nhìn thấy hắn cẩn thận từng li từng tí, là có thể cảm nhận được hắn rất thích tiểu hài tử, nên sắc mặt nàng càng nhu hòa:

- Tổ đại nhân thật không giống người khác.

Hai người cách rất gần, Tổ An có thể ngửi được mùi thơm thanh nhã trên người nàng, thậm chí bởi vì ôm hài tử, cùi chỏ còn trong lúc vô tình quét trúng thân thể mềm mại của đối phương, hắn vừa cười vừa nói:

- Nương nương đứng gần như vậy, chẳng lẽ không sợ truyền ra nói bóng nói gió?

Bạch phi lạnh nhạt nói:

- Bách Hoa Cung này vốn quạnh quẽ, cũng không có nhiều người nói huyên thuyên, huống chi hiện tại trong cung bí mật nghị luận càng nhiều là ngươi và Thái Tử Phi, ta lo lắng cái gì chứ.

Tổ An cười cười:

- Khí chất thanh nhã của nương nương thực để người say mê.

Sau đó hắn như trong lúc lơ đãng nói:

- Hoàng Thái Tôn khả ái như thế, nhưng không quá giống Thái Tử nha.

Bạch phi biến sắc, ngữ khí lạnh xuống:

- Tổ đại nhân nói cẩn thận, có mấy lời rất dễ bị mất đầu.

Bình Luận (0)
Comment