Bạch phi vẫn chập chờn trên xích đu, khóe môi hơi giương lên:
- Suy luận rất thú vị, nhưng ta vẫn câu nói kia, những thứ này chỉ là ngươi đoán, ngươi không có chứng cứ, còn Âu Vũ, tuy ta không biết hắn là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn tình huống trước mắt, ngươi hơn phân nửa tìm không thấy hắn.
- Nghe giọng điệu của ngươi, chắc hẳn Âu Vũ đã sớm bị hủy thi diệt tích.
Tổ An cười cười.
- Tìm không thấy Âu Vũ không quan hệ, còn có chứng cứ khác.
- Ngươi muốn nói Tâm Nhị?
Bạch phi ngồi ở trên xích đu, bắp chân nhẹ nhàng chập chờn, biểu hiện bây giờ tâm tình của nàng rất tốt.
- Nàng đã trốn lâu như vậy, chắc hẳn Tổ đại nhân cũng tìm không thấy.
- Nương nương đừng cao hứng quá sớm.
Ánh mắt Tổ An rơi vào trên làn váy hơi tung bay, ẩn ẩn có thể nhìn thấy bắp đùi trắng nõn, sau đó nói.
- Nương nương quên còn có một người, hiện tại đám người Ngô Vương còn chưa kịp rời kinh, chỉ cần ta phái người đi bắt bọn hắn, tùy tiện hỏi một chút, chắc hẳn hết thảy đều tra ra manh mối.
Nụ cười của Bạch phi cứng đờ, có chút mất tự nhiên nói:
- Hừ, coi như Ngô Vương ở đây, hắn dù sao cũng là Vương gia, sao có thể nói bắt là bắt, nói xem xét thì xem xét?
- Xem ra Bạch phi rất có lòng tin với Ngô Vương?
Tổ An nói.
- Đừng đánh giá cao ý chí của những người từ nhỏ ngậm lấy chén vàng lớn lên, bọn họ chưa bị ngăn trở quá lớn, chỉ cần hoàng thượng hạ lệnh, Tú Y Sứ Giả có thể dễ dàng để hắn mở miệng. Phải biết Phiên Vương tùy ý vào kinh, chí ít là tội phế tước vị, ngươi đoán đến thời điểm hắn có thể vì tự vệ, khai ngươi ra lập công chuộc tội không?
Sắc mặt của Bạch phi quả nhiên đại biến, cả người rơi vào trầm mặc, ngay cả xích đu cũng không lay động.
Một lúc lâu sau nàng rốt cục mở miệng:
- Hôm nay ngươi cố ý tới nói những thứ này là có ý gì? Là vì cười nhạo ta, hay trong bóng tối mai phục người khác, chờ ta chính miệng thổ lộ cái gì, sau đó lại bắt ta?
Nàng vừa nói vừa đánh giá xung quanh, xem có người nào mai phục ở xung quanh hay không.
Tổ An trầm giọng nói:
- Ta chỉ là có một việc muốn hỏi ngươi, theo lý thuyết Ngô Vương tuyệt đối sẽ bức ta vào chỗ chết, vì sao lúc trước ngươi lại muốn thả ta? Phải biết lúc đó ngươi hoàn toàn có thể khống chế ta, chỉ thả Thái Tử Phi đi, để ta bị người trong cung bắt, đồng dạng có thể đạt tới mục đích.
- Ngươi còn biết ban đầu là ta thả ngươi.
Bạch phi hừ một tiếng, từ trên xích đu đi tới bên cạnh hắn.
- Kết quả ngươi từng bước bức bách, lấy oán báo ân?
Nghe ngữ khí điềm đạm đáng yêu của nàng, Tổ An nhịn không được cười nói:
- Nương nương mềm giọng như vậy, chẳng lẽ dự định dùng mỹ nhân kế với ta?
- Nếu ta sử dụng mỹ nhân kế với ngươi, ngươi sẽ thích?
Bạch phi nhẹ nhàng lấy trâm ngọc xuống, búi tóc trong nháy mắt tản ra, tóc dài như thác nước, lúc này nàng không giống nữ nhân đã có con, ngược lại càng giống như một thiếu nữ tuyệt sắc.
Ngửi mùi thơm trên người nàng, Tổ An giật mình, nữ nhân này thật quá thơm, nếu ôm nàng vào trong ngực sẽ là sự tình thoải mái như thế nào, gia hỏa Thái Tử kia có tài đức gì, lại để nữ tử như vậy sinh con cho hắn.
Ngay trong nháy mắt này, Bạch phi vốn u oán mềm mại đột nhiên xuất thủ, trực tiếp đâm tới đại huyệt của hắn.
Ngón tay vốn trong suốt như ngọc, lúc này lại tản ra hàn mang nguy hiểm.
Tổ An mỉm cười:
- Đã sớm phòng bị ngươi.
Hắn cũng không phải loại nam nhân thấy sắc liền mờ mắt, nhìn thấy mỹ nữ thì đi không được, lấy quan hệ của hai người bây giờ, hắn làm sao có thể không phòng bị?
Đưa tay trực tiếp đè lên cổ tay nàng, đỡ được sát chiêu sắc bén.
Trên mặt Bạch phi không có chút dao động, một tay khác nhanh chóng công tới.
Trong lòng Tổ An run lên, cánh tay của Bạch phi tinh tế, nhưng lực đạo công kích lại to lớn như thế?
Nếu không phải hắn vừa đột phá đến Bát phẩm, có thể sử dụng lực lượng thiên địa, nói không chừng chính diện giao phong còn không chống đỡ được.
Nữ nhân này lại là Bát phẩm?
Nhưng làm sao có thể!
Phải biết Sở Sơ Nhan và Bùi Miên Mạn được công nhận là thiên tài, nhưng hai người ở trước khi gặp Tổ An, cũng chỉ là Lục phẩm, đằng sau có thể đột phá Thất phẩm là nhờ Tổ An, nhưng Bạch phi nhìn tuổi tác không lớn hơn bao nhiêu, vậy mà đã Bát phẩm?
Có điều hắn lập tức kịp phản ứng, đây là thế giới tu hành, không thể trông mặt mà bắt hình dong, tựa như Hoàng Hậu, rõ ràng tuổi tác lớn hơn Tổ An không ít, nhưng bề ngoài giống như thiếu phụ đang trổ hoa, thậm chí ngay cả da thịt cũng không khác nữ hài mới lớn, điểm này Tổ An là đích thân thể nghiệm qua.
Tương đồng, Bạch phi nhìn tuổi trẻ, nhưng tuổi thật nói không chừng lớn hơn đám người Sơ Nhan nhiều.
Chậc chậc chậc, không biết trong cung có biết tuổi thật của nàng hay không, Thái Tử Phi và Thái Tử hiển nhiên là không biết, Hoàng Đế thì sao, có biết không?
Hắn suy nghĩ nhanh chóng, trên tay lại không mập mờ, hai người thoáng qua đã giao thủ hai ba mươi chiêu.
Bạch phi cũng âm thầm kinh hãi, nàng đã tận lực đánh giá cao Tổ An, thật không nghĩ đến thực tế đánh nhau vẫn phát hiện mình đánh giá thấp, sớm biết như vậy, vừa rồi...
Nàng cắn chặt môi đỏ, chiêu thức càng sắc bén, bất quá tựa hồ không muốn kinh động Hoàng Đế, kình lực trong tay hai người đều tụ mà không phát, cam đoan uy lực chỉ tác dụng ở trong khoảng cách gần.
Tổ An còn thấy phụ cận bất tri bất giác hạ xuống mưa cánh hoa, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, căn bản thấy không rõ tình huống, chắc hẳn Bạch phi dùng cái này ngăn cách những cung nữ, ma ma kia, tránh cho động tác của hai người bị nhìn thấy.