Nghe được câu này, tóc gáy trên người Tổ An thoáng cái dựng đứng, vừa rồi còn tán thưởng người Bạch phi thật thơm, kết quả nhanh như vậy thì gặp báo ứng.
Bất quá hắn nhìn quen mưa to gió lớn, phản ứng nhanh bực nào, lập tức thở dài:
- Đây là hương khí trên người cao thủ Nam Cương Gia Ti Lệ, Linh Hàng Thuật của nàng thực quá khó lòng phòng bị, ta thiếu chút nữa chết ở trong ảo cảnh của nàng.
- Linh Hàng Sư?
Sở Sơ Nhan quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý.
- Tương truyền Linh Hàng Sư là cao thủ đặc thù của Nam Cương, Linh Hàng Thuật xuất quỷ nhập thần, có thể vô thanh vô tức lấy mạng người.
- Không sai, năm đó Đại Chu chúng ta và Nam Cương chiến tranh, bị Linh Hàng Sư của Nam Cương làm đến thương vong thảm trọng.
Mộ Dung Thanh Hà quanh năm trà trộn ở trong quân, tự nhiên biết những chuyện này.
- Danh tự của Gia Ti Lệ có chút quen tai, năm đó giống như để cao thủ triều đình vất vả đau khổ, Tổ đại ca lại có thể từ trong tay nàng thoát được tánh mạng.
Đôi mắt Mộ Dung Thanh Hà sáng lóng lánh, nàng xưa nay sùng bái cường giả, mặc kệ là mình và Tổ An giao thủ, hay các loại chiến tích của Tổ An trong khoảng thời gian này, đều để nàng bội phục từ đáy lòng.
Nàng âm thầm suy nghĩ, nếu Sở ca ca lợi hại như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Ân, sao ta có thể nghĩ như vậy, Sở ca ca làm mỹ nam tử là được, sự tình chém chém giết giết để ta tới phụ trách.
Sở Sơ Nhan vội vàng hỏi thăm quá trình hắn và Gia Ti Lệ giao chiến, Tổ An đại khái nói một chút, hắn lo lắng ngày sau đối phương gặp phải Linh Hàng Sư thiệt thòi lớn, cho nên đặc biệt nhấn mạnh phương pháp công kích của Linh Hàng Sư.
Đương nhiên sự tình ở trong huyễn cảnh gặp Vân Vũ Tình hắn liền đổi nữ chính thành Sở Sơ Nhan.
Ai, ta thật là càng ngày càng giống sở khanh.
Quả nhiên, nghe nói trong huyễn cảnh hắn vì mình đối địch với cả thế giới, thậm chí quyết chiến với Hoàng Đế, Sở Sơ Nhan lập tức cảm động đến rụng trứng.
Khuôn mặt của Sở Ấu Chiêu hưng phấn đến đỏ bừng, nghĩ thầm tỷ phu thật tuyệt, là người lợi hại nhất trên đời.
Ngay cả Mộ Dung Thanh Hà cũng dị sắc liên tục, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tổ An, lại thỉnh thoảng nhìn Sở Ấu Chiêu, trên mặt lộ ra vẻ xoắn xuýt.
Tổ An âm thầm lau mồ hôi, hắn còn lo lắng những người này từ nhỏ tiếp nhận tư tưởng trung quân ái quốc, sẽ cảm thấy hắn đại nghịch bất đạo.
Không nghĩ tới loại cố sự ái tình này lực sát thương quá lớn, khó trách lúc trước sau khi Vân Vũ Tình biết sẽ nhu tình như nước, tư thế nào cũng chịu...
A phi phi phi, thời điểm này còn nghĩ nữ nhân khác, kẻ đồi bại!
Lúc này Tổ An chú ý tới bao hành lý ở bên cạnh, không khỏi giật mình:
- Các ngươi mang những vật này làm gì, muốn đi ra ngoài dạo chơi sao?
Sắc mặt của Sở Sơ Nhan ảm đạm:
- Không phải dạo chơi vùng ngoại ô, mà là ta muốn về Minh Nguyệt Thành.
Tổ An lập tức không bình tĩnh.
Sở Sơ Nhan nói:
- Trước đây không lâu ta vừa được mẫu thân truyền tin, Sở gia phát sinh đại sự, cần ta về xử lý.
Sở Ấu Chiêu nói:
- Dù thời gian khẩn cấp, nhưng tỷ tỷ trước khi đi còn muốn tới cáo biệt ngươi, kết quả nghe ngươi xảy ra chuyện, liền không bình tĩnh, ở chỗ này như kiến bò trên lò lửa, từ nhỏ đến lớn ta còn chưa thấy nàng lo lắng như vậy.
Sở Sơ Nhan đỏ mặt xì một cái:
- Nào có khoa trương như ngươi nói.
Tổ An cười ha ha, ôm vòng eo mềm mại của nàng:
- Lão bà quan tâm lão công, đây là rất bình thường, tới hôn một cái.
Sở Sơ Nhan mặt đỏ tới mang tai né tránh:
- Bên cạnh còn có người.
- Đi đi đi, đừng quấy rầy thế giới của vợ chồng chúng ta.
Tổ An phất phất tay, không kiên nhẫn đuổi hai cái bóng đèn đi ra.
- Không biết xấu hổ!
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà cười hì hì đi ra ngoài.
Tuy miệng các nàng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút hâm mộ cảm tình giữa vợ chồng bọn họ.
Các nàng ở kinh thành, nhìn quen rất nhiều phu thê cả một đời tương kính như tân, quy quy củ củ, như vậy không có gì không tốt, mọi người từ nhỏ tiếp nhận giáo dục chính là như vậy, nhưng thân là nữ tử, luôn cảm thấy ít đi chút lãng mạng.
Phong cách hành sự không bám vào khuôn mẫu của Tổ An để cho hai người cảm thấy mới mẻ, từ trên người hắn cảm nhận được đặc sắc của cuộc sống.
Sau khi ra cửa, các nàng hai mặt nhìn nhau, Mộ Dung Thanh Hà nhịn không được hỏi:
- Ngươi nói tỷ phu ngươi sẽ không cùng tỷ tỷ ngươi ở bên trong...
Nói một nửa nàng không khỏi đỏ mặt, hiển nhiên đêm kia trong lúc vô tình nhìn thấy đã lưu lại trùng kích khó có thể ma diệt, những ngày này buổi tối nàng thường xuyên nằm mơ tới một màn kia.
Chỉ bất quá nữ chính trong mộng có đôi khi là Sở Sơ Nhan, có lúc lại biến thành chính nàng...
Mỗi lần nghĩ đến cái này, nàng xấu hổ không thôi, nghĩ thầm sao mình lại mơ tới nam nhân khác, ân, nhất định không thể để cho Sở ca ca biết.
Sở Ấu Chiêu thần sắc cổ quái:
- Cũng không đến mức đó...
Giọng nói của nàng không quá chắc chắn, nàng biết tỷ phu của mình là cái tính tình gì.
- Muốn nhìn một chút hay không?
Mộ Dung Thanh Hà từ nhỏ lá gan lớn, không khỏi nóng lòng muốn thử.
Sở Ấu Chiêu giật mình:
- Ngươi chớ có làm loạn, không được!
Nàng không phải lo lắng tỷ tỷ, dù sao bị Mộ Dung Thanh Hà nhìn cũng không có gì, nàng là cảm thấy tỷ phu bị nhìn quá thiệt thòi.
Hai người ở bên ngoài xì xào bàn tán, hai người bên trong lại không có giống các nàng phỏng đoán, chỉ rất ấm áp ôm nhau.
- Sơ Nhan, lần này đến cùng là sự tình gì mà ngươi nhất định phải trở về?
Trong giọng nói của Tổ An tràn ngập không nỡ, Sở Sơ Nhan đi, mình ở kinh thành thật sẽ có cảm giác tha hương.