Sở Sơ Nhan rúc vào trong ngực hắn:
- Ta cũng không rõ, bất quá nương tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa, hiển nhiên Sở gia đã xảy ra biến cố lớn.
Tổ An nghiêm nghị nói:
- Chẳng lẽ lại có người nào muốn đối phó Sở gia? Hiện tại ta là hồng nhân ở kinh thành, để ta biết, ta dẫn người đi diệt bọn họ.
- Biết ngươi lợi hại.
Sở Sơ Nhan buồn cười.
- Bất quá sự tình cụ thể cần phải chờ ta trở về tra rõ ràng lại nói.
- Tốt, thật không nỡ ngươi.
Tổ An thương cảm nhìn nàng.
- A Tổ, ta cũng không nỡ ngươi.
Sở Sơ Nhan lưu luyến không rời nhìn hắn.
Hai người tự nhiên hôn nhau, phảng phất như muốn triệt để dung nhập đối phương vào trong thân thể mình.
...
Thời điểm Tổ An đưa Sở Sơ Nhan tới ngoại ô, ửng hồng trên mặt nàng vẫn chưa rút đi:
- A Tổ, ta xử lý xong sự tình ở Minh Nguyệt Thành, sẽ mau chóng tới tìm ngươi.
- Tốt, sau khi trở về nhanh chóng liên hệ với ta, hiện tại ta ở trong kinh thành có thể triệu tập rất nhiều tư nguyên, chúng ta không đến mức giống như trước đó, để mặc người khi dễ.
Tổ An dặn dò.
Sở Sơ Nhan khẽ ừ một tiếng, sau đó nhìn muội muội:
- Ấu Chiêu, trong khoảng thời gian này ngươi phải chiếu cố tỷ phu thật tốt.
Tổ An ngạc nhiên:
- Ngươi nói ngược sao?
Ngay cả Mộ Dung Thanh Hà cũng nghi hoặc, Sở ca ca của mình chỉ là một mỹ nam tử, làm sao đi chiếu cố gia hỏa da dày thịt béo kia?
Sở Sơ Nhan lắc đầu:
- Ấu Chiêu ở chỗ này có đại ngoại công và nhị ngoại công chiếu cố, ngày bình thường cũng có Thanh Hà giúp đỡ, ta ngược lại yên tâm; nhưng ngươi trong khoảng thời gian này gặp phải quá nhiều nguy hiểm, không phải mỗi lần đều may mắn như vậy.
Sở Ấu Chiêu hưng phấn, ưỡn bộ ngực:
- Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt tỷ phu.
Tổ An mỉm cười, cảm nhận được đối phương quan tâm, hắn nắm tay đối phương:
- Sơ Nhan, cám ơn ngươi.
...
Vốn nói chỉ đưa ra ngoại ô, nhưng đến ngoại ô lại đi thêm mười dặm, đáng tiếc cuối cùng vẫn phải từ biệt.
Trở lại kinh thành, Tổ An rất ủ dột, Sở Ấu Chiêu biết tâm tình của hắn không tốt, nên không có quấy rầy, cùng Mộ Dung Thanh Hà rời đi, để hắn yên lặng một chút.
Tổ An nằm ở trên giường ngẩn người, Đại Mạn Mạn đi, Tuyết nhi đi, Trịnh Đán đi, Thu Hồng Lệ đi, hiện tại ngay cả Sơ Nhan cũng đi.
Loại cảm giác thiên địa to lớn lại một thân một mình cô tịch kia tràn ngập ở trong lòng.
- Cần người bồi ngươi uống rượu không?
Lúc này bên cửa sổ bỗng nhiên truyền tới một thanh âm lạnh lẽo.
Tổ An nhìn lại, đầu tiên đập vào mi mắt là đôi chân dài trắng như tuyết:
- Khương hiệu trưởng?
Bắp đùi tròn trịa, chân thon dài, đường cong hoàn mỹ, lại thêm màu da trắng nõn, cho người một loại thị giác trùng kích cực mạnh.
Chỉ bất quá hiện nay Tổ An lại không có tâm tư thưởng thức, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn ngự tỷ thành thục kia:
- Vì sao Khương hiệu trưởng ở chỗ này?
- Nghe nói ngươi bị người vây giết, ta ghé thăm ngươi một chút, vốn huynh muội Tạ thị cũng muốn tới, bất quá Tạ Đạo Uẩn bị lão sư nàng giữ lại vẽ phù văn, Tạ Tú thì bị lão sư của hắn quấn lấy đánh cờ, không cách nào phân thân, liền ủy thác ta tới nhìn giúp bọn hắn.
Khương La Phu búi tóc cao, cổ thon dài ưu mỹ như thiên nga, hôm nay lại đeo gọng kính tinh xảo, nếu ngày bình thường Tổ An trông thấy, trong đầu hơn phân nửa sẽ hiện ra hình ảnh lão sư, nữ thư ký ở trong phòng làm việc.
Nhìn trang trí quen thuộc trước mắt, Tổ An trở nên hoảng hốt, dường như trở lại Địa Cầu lúc trước.
- Ngươi sẽ không tổn thương đến não chứ, hiện tại biểu lộ có chút ngốc ngốc.
Khóe miệng của Khương La Phu hơi nhếch.
Tổ An phiền muộn:
- Ngươi không giống như tới thăm người bị thương, ngược lại là tới cười ta.
- Không phải vì nhìn ngươi không có gì đáng ngại sao.
Khương La Phu từ trên cửa sổ nhảy xuống, nện đôi chân vừa dài vừa trắng thướt tha đi tới, không thể không nói nữ nhân này dù chỉ tùy ý đi đường, cũng là một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Ở trong ấn tượng của Tổ An, kiếp trước cũng chỉ có Hoa Hậu thế giới Trương Tử Lâm hoặc những siêu mẫu của Victoria”s Secret mới có phong thái đi như vậy.
- Trên cửa sổ có không ít bụi, nên bảo người dọn một chút.
Khương La Phu vừa nói vừa phủi mông, hơi có chút nhíu mày.
Tổ An áy náy:
- Tòa nhà này ta cũng mới chuyển vào không lâu, ngày bình thường không quá quản lý, đoạn thời gian trước mới thêm mấy người hầu.
Nghĩ tới đây hắn lại kìm lòng không được nghĩ đến Sở Sơ Nhan, không nghĩ tới ngày bình thường nàng luôn lạnh như băng, nhưng trong thực chất lại rất quan tâm người.
- Vì sao ngươi không đi cửa chính, nhất định phải nhảy cửa sổ làm gì?
Mặc dù tòa nhà này có chút trận pháp phòng ngự đơn giản, nhưng hiển nhiên không ngăn được cao thủ chân chính.
Khương La Phu phiền muộn:
- Mới đầu ta cũng đi cửa chính, kết quả những người hầu kia của ngươi nói hôm nay tâm tình của ngươi không tốt, không tiếp khách, ta không thể làm gì khác hơn là nhảy vào.
- Không có ý tứ.
Tổ An cười ngượng ngùng, lúc này mới nhớ vừa rồi trở về nản lòng thoái chí, cho nên xác thực nhắc nhở những người hầu kia như vậy.
- Xem ra hôm nay tâm tình của ngươi xác thực không tốt lắm, đổi lại ngày thường đã sớm miệng ba hoa với ta, xảy ra chuyện gì thế?
Khương La Phu hơi kinh ngạc.
- Nói bậy, ta là người như thế sao?
Tổ An lập tức đứng lên, có điều rất nhanh lại ỉu xìu.
- Sơ Nhan về Minh Nguyệt Thành.
Khương La Phu ồ một tiếng:
- Không nghĩ tới tiểu tử ngươi còn là tình chủng?
Tổ An:
- ...
- Đại tỷ, rõ ràng là khen ta, sao càng nghe càng giống như tổn hại ta thế.
Khương La Phu cười cười, đi tới bên cạnh hắn, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng lên:
- Nghe nói ngươi rất có thể bị Công Thành Nỗ bắn trúng, hiện tại thương thế thế nào?