Này lên kia xuống, hao tổn cũng có thể mài chết hắn.
Nhìn phong nhận đầy trời, Tổ An không có né tránh, mà vươn tay vẽ một vòng tròn, trong lòng bàn tay như xuất hiện một cái hắc động, tất cả phong nhận đều bị hắc động hút đi, cuối cùng biến mất ở trong lòng bàn tay của hắn.
Hắn lấy Thao Thiết Thôn Thiên Quyết hấp thu hết nguyên khí bám ở trên phong nhận, lại lấy lý giải với lực lượng thiên địa, những phong nhận kia lần nữa hóa thành Phong nguyên tố bình thản.
Nếu đối phương một mực bắn tới, hoàn toàn là đưa nguyên khí cho hắn.
- Ngươi dùng chiến kỹ gì?
Thạch Thống cả kinh.
- Muốn biết, cầu ta đi.
Tổ An vẫn trả lời như vậy.
- Càn rỡ!
Thạch Thống giận quát, cả người nhanh chóng xoay tròn, giống như mũi nhọn hình xoắn ốc lao tới.
Tổ An đưa tay chặn trước người, phanh… hắn bị chấn lùi lại mấy bước.
Hắn nhướng mày, đối phương sử dụng Phong nguyên tố hình xoắn ốc đột tiến, lực trùng kích gia tăng không biết bao nhiêu lần, không thể không nói, Bát phẩm đỉnh phong vận dụng lực lượng vẫn có địa phương đáng giá học tập.
Lúc này đối phương công tới lần nữa, mũi chân của hắn điểm một cái, thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, nhẹ nhõm tránh thoát.
- Ta nhìn ngươi có thể tránh tới khi nào!
Cả người Thạch Thống xoay tròn, ở xung quanh cuốn lên từng vòi rồng nhỏ, sức gió cường đại thổi đến lều vải tứ phân ngũ liệt.
Bích Linh Lung vội vàng kéo Cao Anh và Bùi Hữu lui ra xa xa, huynh đệ Cố thị cũng không ngừng né tránh.
Thực ra Tổ An còn muốn nhân cơ hội chính diện lãnh giáo một chút, thế nhưng trong doanh trại còn có nhiều người bị mê choáng, thật chờ hắn hình thành đại chiêu, không biết bao nhiêu người sẽ mất mạng.
Hắn thở dài:
- Kết thúc đi.
Thạch Thống cười lạnh, lúc này có kết thúc hay không không phải do ngươi, gió lốc của hắn vừa hình thành, có thể làm cho phương viên hơn mười dặm không còn ngọn cỏ.
Đột nhiên sắc mặt hắn cứng đờ, bởi vì hắn phát hiện mình tựa hồ mất đi liên hệ với Phong nguyên tố ở xung quanh, hơn nữa cảm giác quá lạnh.
Làm sao lại có bông tuyết?
Nhìn từng bông tuyết rơi xuống, Thạch Thống sửng sốt, trong bí cảnh mùa này làm sao lại có tuyết rơi.
Bất quá một giây sau sắc mặt hắn đại biến, lập tức kịp phản ứng:
- Tuyết Hoa Thần Kiếm!
Đáng tiếc đã muộn, vòi rồng bị đóng băng, thân thể hắn cũng bao phủ một tầng sương lạnh.
Hàn quang lóe lên, răng rắc… như có đồ vật gì bể nát, ngay sau đó hắn nhìn thấy một thân thể không đầu như tượng băng đứng ở dưới.
A, y phục này sao quen mắt như vậy?
Rất nhanh hắn kịp phản ứng, sau đó ý thức rơi vào bóng đêm vô tận, suy nghĩ cuối cùng là:
- Uy lực của Tuyết Hoa Thần Kiếm sao có thể lớn như vậy?
Bích Linh Lung cũng kịp phản ứng, bông tuyết đầy trời, kiếm kỹ mỹ lệ, chính là tuyệt học Tuyết Hoa Thần Kiếm của Sở gia Đại tiểu thư.
Nghĩ đến Sở Sơ Nhan ngay cả bản lĩnh giữ nhà cũng dạy cho hắn, hiển nhiên quan hệ giữa hai người tuyệt đối không phải chỉ là phu thê trên danh nghĩa như mọi người tưởng tượng.
Không biết vì sao, thấy Tổ An thi triển tuyệt kỹ của nữ nhân khác, trong nội tâm nàng luôn cảm thấy không dễ chịu.
Bất quá tâm tình này nhanh chóng bị chấn kinh thay thế, bởi vì nàng thấy đại chiêu của Thạch Thống bị đóng băng, sau đó ánh kiếm lóe qua, Thạch Thống đầu rơi xuống đất.
Trong chớp mắt này, ý nghĩ của nàng và Thạch Thống lại giống nhau, tại sao Tuyết Hoa Thần Kiếm có uy lực lớn như vậy?
Dù nàng chưa giao thủ với Sở Sơ Nhan, nhưng cũng gặp một lần, đối với tu vi của nàng cũng có chỗ nghe thấy, tuy Tuyết Hoa Thần Kiếm thần kỳ, nhưng không có uy năng như thế.
Chỉ có Tổ An rõ ràng nhất, hắn thi triển không hề chỉ là Tuyết Hoa Thần Kiếm, mà đồng thời triệu hồi Tuyết Hoàng, hai loại kỹ năng bổ sung cho nhau, phát huy ra uy lực vượt xa Sở Sơ Nhan thi triển.
Có điều trong lòng nàng báo động, muốn né tránh, nhưng toàn thân mềm nhũn, đại huyệt đã bị khống chế.
- Là các ngươi!
Nhìn huynh đệ Cố thị từ nhỏ cùng mình lớn lên, Bích Linh Lung cực kỳ căm ghét.
Lúc này huynh đệ Cố thị căn bản không để ý nàng, mà hoảng sợ nhìn Tổ An, thanh âm run run:
- Họ Tổ, ngươi đừng lộn xộn!
Vừa rồi bọn họ thấy Thạch Thống và Tổ An cân sức ngang tài đã bỡ ngỡ, quyết định tìm cơ hội bắt giữ Bích Linh Lung làm con tin.
Nhưng bọn họ không ngờ Thạch Thống bại vong nhanh như vậy, cho nên không thể không bội phục mình chú ý cẩn thận.
Vừa rồi bởi vì Bích Linh Lung chấn kinh, không có phòng bị hai người tiếp cận, chờ kịp phản ứng đã muộn.
Tổ An quay đầu nhìn thấy Bích Linh Lung bị hai người bắt giữ, nhịn không được cau mày nói:
- Hai huynh đệ các ngươi thật hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là bỉ ổi vô sỉ.
- Bớt nói nhảm.
Cố Hành có chút xấu hổ.
- Nếu không muốn nàng xảy ra chuyện, ngươi tự đoạn tay phải đi?
Tổ An hừ một tiếng:
- Hai người các ngươi còn có mặt mũi nói ái mộ nàng, kết quả sau cùng còn cầm an nguy của nàng đến áp chế người khác, đây là cái ái mộ gì?
Cố Hư hừ lạnh:
- Bớt giáo huấn chúng ta, dưới tình huống không thể đối địch, tự nhiên chỉ có thể dùng trí, bằng không chỉ là mãng phu vô dụng mà thôi.
- Tiểu nhân hèn hạ cũng đừng nâng mình lên.
Bích Linh Lung lạnh lùng nói.
- Im miệng!
Cố Hư đỏ mặt, đao trong tay kề lên cổ nàng.
- Họ Tổ đừng nói nhảm, ngươi lại không tự đoạn tay phải, ta sẽ giết nàng.
- Không cần quản ta, giết hai vô sỉ này!
Bích Linh Lung vội vàng nói.
Tổ An nhìn hai người:
- Giết nàng các ngươi cũng không sống được.
Cố Hư cười ha ha:
- Tình huống hiện tại chúng ta còn cần chú ý đến nhiều như vậy, huống chi có Linh Lung chôn cùng chúng ta, thành quỷ cũng phong lưu nha.
- Vô sỉ!
Bích Linh Lung tức giận đến toàn thân phát run.