Vừa dứt lời, hai người cùng nhau vung đao cắt cổ.
Bọn họ quyết tuyệt như vậy, là bởi vì tự biết lần này hẳn phải chết, chờ lưu lại bị những thứ người này tra tấn, còn không bằng chết thống khoái.
Bích Linh Lung sững sờ, không nghĩ tới hai người quyết tuyệt như thế, thăm thẳm thở dài một hơi, mọi người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù không có ái tình, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút cảm tình, đi đến một bước này thật là không ai muốn nhìn thấy.
Có điều nàng lập tức lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tổ An nói:
- Vừa rồi bọn họ nói là có ý gì?
Tổ An rơi vào trầm tư, cách đó không xa Cao Anh nói:
- Chỉ sợ là oán hận nguyền rủa mà thôi, lần này tiến đến tổng cộng chỉ có vài người, Thạch Thống đã bại lộ, không có khả năng Tề Vương còn xếp cao thủ khác vào, như thế những gia tộc chúng ta có thể tự sát được rồi.
Bích Linh Lung gật đầu:
- Không sai, lần này chúng ta đều tuyển chọn tỉ mỉ, mỗi người đều trải qua xét duyệt nghiêm ngặt, Thạch Thống có thể trà trộn vào đã là khả năng cực thấp, không khả năng lại có cao thủ khác, phải biết pháp khí che lấp tu vi cũng không có dễ tìm như vậy.
Tổ An âm thầm gật đầu:
- Hi vọng như các ngươi nói.
Bọn họ nói xác thực có đạo lý, Hoàng Đế, Thái Tử nhất mạch không phải người ngu, làm sao có thể xảy ra lỗ thủng lớn như vậy.
Cao Anh cười cười:
- Hơn nữa cho dù có vấn đề, có Tổ đại nhân ở đây, tự nhiên sẽ giải quyết dễ dàng.
Vừa rồi ngay cả Bát phẩm đỉnh phong Thạch Thống cũng bị Tổ An nhẹ nhõm diệt sát, hắn thực nghĩ không ra còn có nguy hiểm gì Tổ An không đối phó được.
Bích Linh Lung cũng có ý nghĩ tương tự, nhìn Tổ An nói:
- Cám ơn ngươi.
Tổ An cười:
- Hiện tại biết ngươi không có tin lầm người chưa.
Bích Linh Lung đỏ mặt, đây là bí mật giữa hai người, lúc trước nàng trịnh trọng hỏi đối phương có thể tín nhiệm hay không, đối phương trả lời có thể, nhưng trong nội tâm nàng không có cơ sở quá lớn, chắc chắn đối phương cũng có thể cảm giác được tâm tình của nàng.
Hai người nhìn nhau như vậy, trong không khí dần dần tràn ngập khí tức dị dạng.
- Khụ khụ...
Bên cạnh truyền đến thanh âm ho nhẹ của Cao Anh:
- Bùi huynh đệ sắp không được.
Thực ra hắn rất muốn nói mình cũng sắp không được, hai người các ngươi còn ở nơi này thâm tình đối mặt, coi chúng ta không tồn tại sao.
Bích Linh Lung lấy lại tinh thần, đỏ mặt chạy tới xem xét.
Tổ An cũng đi theo, vừa rồi Bùi Hữu bị Thạch Thống đánh trúng, lồng ngực lún xuống một đoạn, hiển nhiên là trọng thương, có thể kiên trì đến bây giờ không chết, đã xem như ý chí kiên định.
Bích Linh Lung vội vàng móc ra mấy viên dược hoàn để hắn ăn, sắc mặt hồng nhuận mấy phần, bất quá thương thế vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
- Hắn bị thương quá nặng, chỉ sợ...
Bích Linh Lung có chút ảm đạm, đối phương là vì cứu nàng, mà trước đó mình còn hoài nghi hắn trung tâm.
Đáng tiếc hắn còn chưa tới Thất phẩm, bằng không lấy năng lực khôi phục của Thất phẩm, chí ít có thể giữ được tính mạng.
Tổ An ngồi ở bên cạnh kiểm tra một chút, đột nhiên hỏi:
- Ngươi là người Bùi gia, nhận biết Bùi Miên Mạn không?
Bùi Hữu sững sờ, bất quá vẫn suy yếu đáp:
- Nhận biết... Nàng là... đường muội của ta, khi còn bé... Còn dạy nàng công phu...
Hắn không hiểu vì sao đối phương lại hỏi như vậy, nếu không phải đối phương chiến thắng Thạch Thống, bây giờ hấp hối hắn thậm chí chẳng muốn trả lời vấn đề như thế.
Tổ An gật đầu, từ trong ngực lấy ra một viên thuốc:
- Ngươi ăn cái này thử xem.
Bích Linh Lung nhịn không được nói:
- Vừa rồi ta đã cho hắn dùng thuốc trị thương cao nhất của Thái Y Viện...
Ngụ ý rất rõ ràng, nàng thân là Thái Tử Phi, trên người mang tự nhiên là thuốc trị thương cao cấp nhất của hoàng gia, ngay cả thuốc của nàng cũng trị không hết, như vậy thuốc của người khác càng không có tác dụng.
Tổ An cười cười:
- Thử một chút đi.
Cho đối phương ăn, sau đó đưa nguyên khí vào trong cơ thể, trợ giúp hắn tiêu hóa dược lực, đồng thời bổ dưỡng nội tạng, xương ngực… bị hao tổn.
Bùi Hữu điều động nguyên khí trong cơ thể phối hợp, cách một hồi sau hắn kinh ngạc mở to mắt:
- Giống như có hiệu quả, thuốc này của Tổ đại nhân không khỏi quá thần kỳ rồi.
Bích Linh Lung giật mình, vội vàng điều tra mạch đập, cảm nhận được thương thế trong cơ thể hắn ổn định lại, hơn nữa nhìn tốc độ khôi phục, chỉ cần tiếp tục liệu thương, mạng hắn coi như nhặt về.
- Có hiệu quả thì tốt.
Tổ An cũng buông lỏng một hơi, thuốc này là Ngọc Tủy Hoàn Dương Đan từ chỗ Kỷ Đăng Đồ lấy được, nghe nói có hiệu quả khởi tử hồi sinh.
Chính hắn dùng mấy lần, cảm giác gần với Tin Xuân Ca.
Linh đan diệu dược trân quý như thế, lúc trước mua được của Kỷ Đăng Đồ mười hai viên, dùng đến bây giờ còn thừa sáu viên, tự nhiên không thể tùy ý lãng phí, cho nên mới hỏi quan hệ của đối phương và Bùi Miên Mạn, nếu hai người quan hệ không tốt, vậy chỉ có thể xin lỗi.
Thực ra trong tay hắn còn có một bình Tin Xuân Ca, chỉ cần đối phương còn một hơi, dù bị thương lại nặng cũng có thể kéo trở về. Có điều hắn không đến mức vì một người không có giao tình gì mà dùng vật bảo mệnh.
Sau đó hắn đi tới bên người Cao Anh, so sánh mà nói, Cao Anh bị thương nhẹ hơn một chút, lấy ra một số linh dược trước đó Sở Ấu Chiêu chuẩn bị cho Cao Anh ăn.
- Đa tạ!
Cao Anh vội vàng tĩnh toạ điều tức, khí tức cũng dần dần ngưng thực ổn định lại.
Bích Linh Lung đi tới trước người Tổ An, có chút hiếu kỳ nhìn hắn:
- Thuốc này của ngươi từ nơi nào đến, vì sao còn tốt hơn cả Thái Y Viện.
- Mua từ một thầy thuốc háo sắc.