Tổ An cũng chấn kinh, vốn cho rằng Kỷ Đăng Đồ chỉ là thần y ở Minh Nguyệt Thành, không nghĩ tới y thuật còn tốt hơn Thái Y ở trong cung, vậy lai lịch của hắn liền đáng giá suy nghĩ sâu xa rồi.
- A?
Thần sắc của Bích Linh Lung cổ quái, nghĩ thầm quả nhiên là người phân chia theo bầy.
Nghe là trung niên háo sắc, nàng không có hứng thú nghe ngóng gì.
Ngay sau đó chạy tới tỉnh lại mọi người trong doanh trại, những người này trúng mê dược của huynh đệ Cố thị, kêu gọi bình thường là kêu không tỉnh, có điều lần này nàng chuẩn bị đầy đủ, trên người có giải dược đối ứng.
Trước tỉnh lại thị vệ Đông Cung, sau đó để bọn họ đi tỉnh lại người khác.
Rất nhanh Triệu Hi, Mạnh Phàn, Liễu Hiển… tỉnh lại, thấy Bùi Hữu thì kinh hãi, từng cái làm ra tư thế công kích.
Lại bị một bóng người ngăn cản, bây giờ Bùi Hữu trọng thương, không chịu được một chiêu của bọn họ.
- Tổ An?
Mọi người thấy rõ thân ảnh kia, từng cái càng chấn kinh.
Bích Linh Lung kịp thời đi ra ngăn cản mọi người công kích, đại khái nói sự tình vừa rồi một phen.
- Ta đã nói huynh đệ Cố thị tặc mi thử nhãn, xem xét liền biết không phải đồ tốt.
Triệu Hi hét lên.
Mạnh Phàn cười lạnh:
- Ngươi nói qua khi nào, thời điểm đó ngươi hoài nghi là Tổ đại nhân.
Triệu Hi buồn bực:
- Bức Tổ đại nhân đi, còn không phải ngươi dẫn đầu?
Mắt thấy hai người lại muốn đánh nhau, Bích Linh Lung hừ lạnh:
- Đến lúc nào rồi, còn ở nơi này nội chiến? Nếu hôm nay không phải Tổ đại nhân kịp thời đuổi tới, chúng ta đã bị huynh đệ Cố thị và Thạch Thống giết.
- Thạch Thống? Hắn cũng tới?
Đám người kinh hãi, vội vàng nhìn xung quanh, như lâm đại địch.
Trong kinh thành, người nào không biết Thạch Thống là Bát phẩm đỉnh phong, đó cũng không phải là bọn họ có thể đối phó được.
Lúc này Phác Đoạn Điêu kéo thi thể Thạch Thống tới:
- Thái Tử Phi, thi thể Thạch Thống làm sao bây giờ?
- Ném ra hoang dã nuôi chó.
Bích Linh Lung lạnh lùng nói, hiển nhiên sự tình phát sinh vừa rồi để cho nàng cực kỳ chán ghét.
Nhìn thấy thi thể của Thạch Thống, mọi người hoá đá, từng cái run giọng hỏi:
- Ai giết được Thạch Thống?
Bích Linh Lung nhìn về phía Tổ An, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Hiện tại thương thế của Cao Anh đã khôi phục không ít, mở mắt nói:
- Đương nhiên là Tổ đại nhân...
Sau đó hắn kể sự tình Tổ An đại thắng Thạch Thống, hắn không thiện giao lưu lại nói rất sống động, thậm chí thổi Tổ An còn lợi hại hơn mấy phần.
Mọi người trợn tròn mắt, biết Tổ An lợi hại như vậy, so với biết Thạch Thống bị giết còn để bọn hắn chấn kinh hơn.
Thạch Thống là Bát phẩm đỉnh phong nhiều năm, như vậy Tổ An là cảnh giới gì?
Vẫn là Liễu Hiển thái độ thay đổi nhanh nhất, lập tức nói:
- Ngay từ đầu ta nhìn thấy Tổ đại nhân đã cảm thấy ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm, hiện tại xem xét quả nhiên thâm tàng bất lộ, ta kính ngưỡng Tổ đại nhân giống như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt.
Triệu Hi:
- ...
Mạnh Phàn:
- ...
MMP, ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Trước đó vài ngày ngươi rõ ràng cũng nhảy rất lợi hại, quở trách Tổ An hăng say, kết quả hiện tại chuyển biến nhanh như vậy?
Triệu Hi tính tình thẳng thắng, nhìn Tổ An xin lỗi:
- Tổ đại nhân, ta là người thô kệch, nghe gió cũng như mưa, trước đó vài ngày có chỗ đắc tội, nơi này trịnh trọng xin lỗi ngươi, mong các hạ đại nhân không chấp tiểu nhân, không để ở trong lòng.
Trong lòng Mạnh Phàn không ngừng chửi mẹ, cái gì là nghe gió cũng như mưa, ai là gió ai là mưa?
Đây không phải nói xấu cho ta sao?
Hắn vội vàng nói:
- Mạnh mỗ cũng có mắt không tròng, bị huynh đệ Cố thị lừa dối, lúc này mới hoài nghi Tổ đại nhân. Mạnh mỗ cũng chỉ vì công tâm, không phải nhằm vào Tổ đại nhân, nơi này xin lỗi Tổ đại nhân, lần này mọi người nhờ ngươi mới bảo trụ một mạng, ngài chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta, xin nhận Mạnh mỗ ba bái.
Da mặt của Triệu Hi co rút, luận không biết xấu hổ, vẫn là họ Mạnh này cao tay nhất.
Tiếp xuống các đệ tử thế gia đều xin lỗi, đám người ào ào đưa ra vật quý trên người cho Tổ An biểu thị áy náy.
Bọn họ không thể không ân cần, biết Tổ An ngay cả Bát phẩm đỉnh phong cũng có thể giết, những Lục phẩm như bọn hắn bây giờ căn bản không đáng một đồng, vừa nghĩ tới trước đó vài ngày đắc tội hắn, chỉ có tặng đồ mới có thể hơi yên tâm.
Tổ An vốn định cự tuyệt, kết quả Bích Linh Lung lặng lẽ nhắc nhở hắn, vì trấn an nhân tâm thì nên nhận lấy, miễn cho sinh ra mầm tai vạ.
Tổ An không thể không bội phục Bích Linh Lung trời sinh hiểu chính trị, phương diện nhân tâm xác thực lợi hại hơn mình.
Có điều hắn không thích những gia hỏa trước ngạo mạn sau cung kính này, nên để Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn giúp mình thu thay.
Thấy Thái Tử Phi xảy ra sự tình như vậy cũng không để ý, trong lòng mọi người càng nhẹ nhõm, thái độ càng cung kính với Tổ An, lại nghĩ tới trước đó hai thị vệ này thay Tổ An nói chuyện, biết bọn hắn quan hệ khẳng định rất tốt, nên không dám thất lễ,
Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn thì thẳng tắp lồng ngực, trước đó bọn họ nói chuyện thay Tổ An, bị đám người kia giễu cợt, bây giờ nhìn cả đám ngày bình thường vênh vang đắc ý theo nịnh nọt mình, loại cảm giác kia rất dương mi thổ khí.
- Nhao nhao ảnh hưởng bản Thái Tử ngủ.
Thái Tử vặn eo bẻ cổ từ trong lều vải đi ra, hồn nhiên không biết vừa rồi chạy một vòng trước Quỷ Môn Quan.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, Bích Linh Lung vẫn phải cho hắn mặt mũi, tiến lên bẩm báo sự tình phát sinh.
Thái Tử nghe mà không ngừng than thở:
- Hai người bọn họ chết? Đáng tiếc về sau không có người cùng ta bắt thỏ.