- Có lão bà như vậy, ta khẳng định cũng không nỡ xuống giường.
- Đúng vậy, ai sẽ lãng phí thời gian đi giết người chứ.
...
Nghe người xung quanh nghị luận, Tổ An không thể không cảm thán Sở Sơ Nhan mị lực lớn, mình thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng nàng ra trận.
Sở Sơ Nhan đi đến, nhàn nhạt nói:
- Không cần phải đi điều tra, tối hôm qua hắn và ta ngủ cùng một chỗ.
Lời vừa nói ra, mọi người sôi trào, ngay cả Sở Trung Thiên cũng mở to hai mắt nhìn, Tang Hoằng đang nhàn nhã uống trà bị sặc, Tạ Dịch giơ lên kinh đường mộc một nửa lại chậm chạp không gõ xuống.
- Cái gì!
Thạch Côn hung hăng nhìn về phía Tuyết Nhi, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo.
- Ngươi không phải nói bọn hắn không có khả năng ở cùng một chỗ sao?
Tuyết Nhi cũng mờ mịt, chẳng lẽ mình mới đi mấy ngày, tình cảm của Sở Sơ Nhan và hắn liền đột phá? Nhưng cái này sao có thể.
Tổ An không để ý đi nhìn hệ thống không ngừng bội thu, mà giật mình nhìn Sở Sơ Nhan, không nghĩ tới nàng sẽ ở trước mặt mọi người lấy phương thức như vậy bao che mình.
Nếu là lúc trước, mặc dù hai người thành thân, nhưng lời đồn chia phòng ngủ lưu truyền rất rộng, nàng ở trong lòng rất nhiều người vẫn là tiên tử thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Nhưng hôm nay nàng ở trước mặt mọi người thừa nhận cùng mình ngủ, cho dù người lại kiên trì, chỉ sợ cũng không tin nàng vẫn là hoàn bích.
Vì cứu ta bỏ cả danh dự, Tổ An cảm động, nghĩ thầm mặc dù lão bà tiện nghi rất lạnh, nhưng nội tâm vẫn ấm áp, ân, về sau mình phải giúp nàng xoa xoa, giúp thân thể nàng ấm áp.
- Khụ khụ...
Tạ Dịch rốt cục lấy lại tinh thần, vỗ vỗ kinh đường mộc ra hiệu mọi người im lặng.
- Sở tiểu thư, trên công đường không thể nói đùa, vừa rồi ngươi nói là thật.
- Tự nhiên là thật.
Sở Sơ Nhan đứng ở trung ương, váy dài có chút phiêu đãng, cả người giống như xuất trần thoát tục.
- Hơn nữa ta còn có nhân chứng mới.
- Nhân chứng mới?
Đừng nói Sở Trung Thiên, ngay cả đám người Thạch Côn cũng hai mặt nhìn nhau, không nghĩ ra nàng còn có thể lật bàn.
- Nhanh truyền!
Tạ Dịch vội vàng nói.
Sở Sơ Nhan nhẹ gật đầu, rất nhanh thị vệ Sở gia mang theo một người vào, nhìn thấy thân ảnh kia, Mai Siêu Phong vốn đang khí định thần nhàn liền biến sắc.
Nhìn thấy thân ảnh kia, sắc mặt Tuyết Nhi thay đổi mấy lần, vội vàng giới thiệu thân phận tình huống của nàng cho Thạch Côn.
Thạch Côn bực tức trừng Mai Siêu Phong, đều là hỗn đản này tham luyến nữ sắc hỏng đại sự của bản công tử!
- Dưới đường là người nào?
Chú ý tới sắc mặt của mọi người biến hóa, Tạ Dịch vội vàng hỏi.
Nữ tử được thị vệ Sở gia mang vào quỳ ở trên mặt đất:
- Hồi bẩm thành chủ đại nhân, dân nữ Đàm Trương thị, chính là vợ của Đàm Uy.
- Đàm Uy?
Tạ Dịch tự nhiên biết Đàm Uy là ai, ánh mắt trở nên nghiền ngẫm.
Tang Hoằng nhíu mày, xem ra lần hành động này của bọn hắn lại thất bại.
- Ngươi tới nơi này làm gì, mau trở về.
Mai Siêu Phong rốt cục kịp phản ứng, vội vàng đánh tới nữ tử kia.
Nữ tử kia vô ý thức co rụt lại, hiển nhiên là bị hù dọa.
Sở Sơ Nhan ngăn ở giữa hai người, nhàn nhạt nói:
- Ngươi định đe dọa nhân chứng của ta?
Mai Siêu Phong vội vàng nói:
- Nàng không phải nhân chứng gì, chẳng qua là một cơ thiếp của ta mà thôi.
- Không, ta là thê tử của Đàm Uy, chỉ bị ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm lấy mà thôi!
Trong mắt Đàm Trương thị tràn đầy hận ý.
Mai Siêu Phong như rơi vào hầm băng, nữ tử trước mắt để hắn có chút lạ lẫm, phải biết đoạn thời gian trước nàng có thể nói hữu cầu tất ứng, loại cảm giác chinh phục kia để hắn cực kỳ đắc ý, thậm chí còn kìm lòng không được khoe khoan ở trước mặt Tuyết Nhi, nhưng hôm nay xem ra, trước đó nàng một mực giả vờ?
Tạ Dịch lặng lẽ nhìn thoáng qua Tang Hoằng, thấy hắn không có bất kỳ biểu thị gì, trong lòng đã có so đo:
- Đàm Trương thị, ngươi có oan khuất gì thì nhanh nói, chư vị đại nhân ở nơi này có thể làm chủ cho ngươi.
Lúc này Đàm Trương thị mới khóc lóc kể rõ tao ngộ của mình, nguyên lai nàng và Đàm Uy là thanh mai trúc mã, chỉ tiếc Đàm Uy quá nghèo, Trương gia một mực không đồng ý hôn sự của hai người, thế là Đàm Uy gia nhập Mai Hoa Bang, bằng vào dám đánh dám liều, những năm này cũng dần dần khá giả, có chút thanh danh và vốn liếng.
Lại thêm sự kiên trì của nàng, phụ mẫu mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự của hai người, sau khi thành thân hai người cực kỳ ân ái, thẳng đến có một ngày Mai Siêu Phong đến nhà làm khách, nhìn thấy mỹ mạo của Trương thị, liền thấy sắc khởi ý.
Hắn thiết kế chiếm đoạt Trương thị, Đàm Uy giận tím mặt xách đao muốn báo thù, chỉ bất quá tu vi song phương kém xa, được sự giúp đỡ của Trương thị, Đàm Uy thật vất vả mới trốn thoát tính mệnh.
Vì an nguy của trượng phu, Trương thị mới mặc cho Mai Siêu Phong đùa bỡn, tín niệm duy nhất chèo chống nàng chính là Mai Siêu Phong đáp ứng thả Đàm Uy một con đường sống.
Đáng tiếc đoạn thời gian trước nàng nhận được tin tức, Đàm Uy đã bị Mai Hoa Thập Nhị giết, nàng bi phẫn muốn chết, vốn định đi theo trượng phu, nhưng lại cảm thấy như vậy quá có lợi cho Mai Siêu Phong.
Thế là thay đổi thái độ, chủ động nghênh hợp Mai Siêu Phong, càng ngày càng chiếm được niềm vui, để Mai Siêu Phong tưởng lầm là mị lực của mình triệt để chinh phục mỹ phụ xinh đẹp kia, cho nên đề phòng nàng càng ngày càng thấp.
Trương thị yên lặng thu gom các loại chứng cớ phạm tội, chỉ chờ một cơ hội, hôm nay đại tiểu thư của Công Tước gia đến, nàng lập tức ý thức được cơ hội đến.
- Nói bậy, rõ ràng là tiện phụ này thủy tính dương hoa, tham luyến quyền thế của ta, chủ động câu dẫn ta, Đàm Uy xấu hổ giận dữ mới chủ động rời đi, không phải ta cưỡng gian.
Mai Siêu Phong vội vàng nói.