Sẽ không phải đến tra ta và Thái Tử Phi chứ?
Tổ An nhất thời sợ hãi cả kinh.
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, Bạch phi biết mình nhắc nhở có tác dụng, liền không nói sự kiện này nữa:
- Tổ đại nhân, nghe nói chuyến này ngươi còn gặp người trong Ma giáo, không biết có nguy hiểm gì không.
Tổ An đã sớm suy đoán đối phương có chút liên quan với Ma giáo, hiển nhiên nàng hỏi thăm là hiếu kỳ sự tình trong Ma giáo, nên có qua có lại nói:
- Đa tạ Bạch phi quan tâm, không có đại sự gì, ngược lại là nửa đường gặp phải giáo chủ Ma giáo.
- A, nghe nói giáo chủ Ma giáo Vân Gian Nguyệt tàn nhẫn thích giết chóc, là nữ ma đầu biết ăn người.
Bạch phi giật mình nói.
Tổ An từ trên mặt nàng nhìn không ra chút dị dạng, nghĩ thầm khó trách có thể ở trong hoàng cung sống như cá gặp nước, thật tìm không ra một chút dấu vết:
- Nữ nhân kia xác thực biết ăn người...
Trong đầu hiện ra hình ảnh kiều diễm khi Vân Gian Nguyệt rời đi, trên mặt bất tri bất giác lộ ra ý cười vui mừng.
Bạch phi sững sờ, nàng nói ăn người chỉ là từ hình dung khoa trương, sao câu trả lời này của Tổ An, giống như Vân Gian Nguyệt thực biết ăn người vậy?
Cái này sao có thể, nàng lấy cái gì ăn?
May mắn Tổ An lấy lại tinh thần, giảng thuật cho nàng những tao ngộ trong khoảng thời gian này, đương nhiên rất chú ý bảo mật, chỉ lựa chút sự tình có quan hệ với Vân Gian Nguyệt đại khái kể một ít mà thôi.
Bất quá như vậy cũng đủ làm cho Bạch phi nghe say sưa ngon lành, nàng nhịn không được thở dài:
- Thật hâm mộ ngươi có thể ở thiên địa rộng lớn bên ngoài, trải qua các loại sự tình đặc sắc.
Có một loại cảm giác nghĩ mình lại xót cho thân, mình càng giống như một con Chim Hoàng Yến, bị trói buộc ở trong hoàng cung.
Mấu chốt là thân phận nàng rất xấu hổ, danh nghĩa là Trắc phi của Thái Tử, trên thực tế lại là...
Nhìn vẻ hiu quạnh trên mặt nàng, trong lòng Tổ An nổi lên thương yêu, nói:
- Tương lai có cơ hội, ta sẽ mang nương nương ra ngoài đi dạo.
Bạch phi đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó khuôn mặt nhỏ giống như bịt kín một tầng ráng chiều:
- Ta ở chỗ này trì hoãn thời gian quá lâu, nếu bị người khác thấy sẽ rất phiền phức, trước cáo từ.
Nói xong cũng không đợi Tổ An đáp lời, vội vàng hấp tấp rời đi.
Nhìn nàng như con thỏ chấn kinh đào tẩu, Tổ An nhịn không được cười lên, ta cũng không phải muốn cho ngươi ăn cà rốt, cần sợ thành như vậy sao.
Có điều rất nhanh nghĩ đến sự tình của Ôn công công, tâm tình thoáng cái khó chịu.
Cũng không thể trực tiếp chạy tới hỏi hắn ngươi đang theo dõi cái gì chứ?
Hắn dự định ngày mai đến Đông Cung, thương lượng với Bích Linh Lung một chút.
Đã biết đối phương có khả năng hoài nghi hai người, hiện tại càng không tiện đi tìm nàng.
Nếu là lúc trước, đụng phải loại sự tình này, hắn sẽ rất khẩn trương, bất quá bây giờ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao đối phương cũng không có khả năng bắt được chứng cớ gì.
Ra hoàng cung, Tổ An dự định về phủ đệ của mình một chút, miễn cho trực tiếp đi Tang gia mục tiêu quá lớn.
Kết quả vừa tới phủ đệ, thì có người chạy ra đón:
- Tỷ phu...
Tổ An giật mình, một thiếu niên môi hồng răng trắng cao hứng bừng bừng nhào tới kéo tay hắn, đương nhiên đó là Sở Ấu Chiêu nữ giả nam trang.
Nơi xa Mộ Dung Thanh Hà nháy mắt mấy cái, ngày bình thường cảm thấy Sở ca ca thành thục ổn trọng, vì sao mỗi lần gặp tỷ phu thì biến thành ngây thơ như vậy, thậm chí từ trình độ nào đó có thể nói hơi... bóng.
- A, sao ngươi lại tới?
Tổ An nghĩ thầm hai nữ nhân này quả nhiên là Tiêu không rời Mạnh, mỗi lần cơ bản đều là cùng một chỗ, cũng không biết tương lai các nàng kết thúc như thế nào.
Ân, hai mỹ thiếu nữ dán dán, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
- Thế nào, không muốn nhìn thấy ta hả.
Nghe hắn hỏi như vậy, sắc mặt hưng phấn của Sở Ấu Chiêu nhất thời trầm xuống.
- Sao có thể chứ.
Tổ An giống như làm ảo thuật lấy ra một đống lễ vật.
- Tỷ phu còn cố ý mang cho ngươi chút đặc sản trở về đây.
Hắn không thể không may mắn mình sáng suốt, lúc đó ở Yêu tộc phái thủ hạ đi mua chút ít, bằng không trở về thật không có cách nào ứng phó nhiều người như vậy.
- Tỷ phu thật tốt.
Tâm tình thiếu nữ biến hóa nhanh chóng, tựa như khí trời mùa hè, Sở Ấu Chiêu mặt mày hớn hở, tuy nàng xuất thân danh môn, nhưng từ nhỏ được bồi dưỡng như nam tử, dạy gò bó theo khuôn phép, bị cấm đoán rất nhiều thứ mà bản năng thiếu nữ ham muốn.
Nhưng càng như vậy, nàng càng khao khát những đồ chơi này.
Đừng nói nàng, ngay cả Mộ Dung Thanh Hà cũng rướn cổ lên hâm mộ nhìn, dù sao những thứ này chỉ Yêu tộc mới có, bên các nàng rất ít gặp được.
Tổ An thấy thế lại lấy ra một phần đưa cho nàng, Mộ Dung Thanh Hà vừa mừng vừa sợ:
- Ta cũng có phần?