Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2862 - Chương 2862 - Truyền Lời

Chương 2862 - Truyền lời
Chương 2862 - Truyền lời

Đây là Thất đệ tử Vương Thư Dương của Tế Tửu, năm đó phụ thân nhắc tới người này cũng bội phục không thôi, bởi vì hắn là người thật vì thiên hạ thương sinh.

Sở Sơ Nhan cũng nghe qua rất nhiều truyền thuyết liên quan tới hắn, nội tâm cực kỳ bội phục.

Bất quá không nghĩ tới Thất tiên sinh lại giống như lão nông, hoàn toàn nhìn không ra phong phạm cao nhân gì.

Nhưng nàng lập tức kịp phản ứng, đây mới là hình tượng thích hợp hắn nhất.

Vương Thư Dương lời nói thấm thía giáo huấn hai thiếu nữ vài câu, bất quá cũng không làm khó các nàng, tiện tay cho các nàng lui.

Tổ An nhìn hắn chắp tay cảm tạ, thuận tiện giới thiệu Sở Sơ Nhan.

Vương Thư Dương lộ ra nụ cười chất phác:

- Sở tiểu thư quả nhiên thiên sinh lệ chất.

Đương nhiên tuy miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh, dường như mỹ nữ tuyệt thế hấp dẫn hắn còn không bằng gốc lúa trong tay.

- Thất tiên sinh, các nàng đến cùng tranh giành cái gì?

Sở Sơ Nhan đáp lễ, sau đó nhịn không được hiếu kỳ nói, nghĩ đến vừa rồi còn hoài nghi các nàng tranh giành Tổ An, không khỏi có chút mỉm cười.

- Tựa hồ trong học viện có học sinh nào đó rất được hoan nghênh, cụ thể ta cũng không biết, từ trước đến nay ta không chú ý những sự tình này.

Vương Thư Dương thuận miệng đáp lại, sau đó nhiệt tình lôi kéo Tổ An.

- Tổ tiên sinh, lần trước ngươi cho ta khái niệm lúa lai kia, để ta được ích lợi không nhỏ, trong khoảng thời gian này ta thiên nam địa bắc, thật tìm được loại giống đực như ngươi miêu tả, thành công tạo ra lúa nước tạp giao, nhưng những lúa lai đời sau kia rất nhanh lại biến thành lúa nước bình thường, không cách nào sản xuất hàng loạt...

Nhìn hắn cung kính thỉnh giáo Tổ An, Sở Sơ Nhan trừng to mắt, trong ấn tượng của nàng, Vương Thư Dương là đại sư trong giới nông nghiệp, thậm chí ngay cả Tế Tửu ở phương diện này cũng chưa chắc sánh bằng.

Nhân vật như vậy, lại thỉnh giáo Tổ An.

Chờ chút, Tổ An hiểu những thứ này sao?

Nàng tự nhận cũng coi như hiểu rõ Tổ An, trước kia chưa từng nghe nói hắn biết làm nông. Lo lắng hắn nhanh mồm nhanh miệng, nói không chừng lại chọc giận Vương Thư Dương.

Đang định âm thầm nhắc nhở A Tổ, nhân vật như Vương Thư Dương quan hệ đến phúc lợi của thiên hạ bách tính, xưa nay phẩm tính cao khiết, không nên lừa gạt hắn.

Đồng thời cũng lo lắng Tổ An đối mặt vấn đề của Vương Thư Dương giải đáp không ra sao, lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng của hắn.

Ai biết Tổ An trực tiếp nói:

- Chuyện này đơn giản, có câu ba hệ nguyên bộ pháp, ngươi tìm cây không hạt làm cây cái, mặt khác tìm cho nó hai đối tượng, một cây gọi hệ bảo trì, một cái gọi hệ khôi phục…

Nghe Tổ An kỹ càng giảng giải một số chi tiết, Sở Sơ Nhan há hốc mồm, nàng tự nhận mình cũng coi như thiên tư thông minh, Tổ An nói nàng nghe rất rõ ràng, nhưng hết lần này tới lần khác lại không hiểu nó có ý nghĩa gì.

Chẳng lẽ hắn muốn lừa Vương Thư Dương?

Bất quá khi nàng thấy khuôn mặt Vương Thư ‎‎‏‎‏‎‏‎‏‏‎‏‏ Dương tràn ngập mừng rỡ và khâm phục, cả người liền mất tự nhiên, có phải thế giới xuất hiện biến cố gì không, A Tổ thật hiểu những thứ này?

Còn để Vương Thư Dương là tông sư nông nghiệp tôn kính?

Lúc này Vương Thư Dương kéo tay Tổ An, kích động nói:

- Tổ tiên sinh thật đại tài, Vương mỗ nghiên cứu mấy chục năm, lại còn không bằng tiên sinh chỉ điểm vài câu.

Tổ An có chút xấu hổ nói:

- Vương tiên sinh mới thật là chuyên gia, ta chỉ là đứng ở trên vai cự nhân, trên giấy đàm binh mà thôi.

Hắn nói là lời thật, đây đều là kiếp trước xem phim tài liệu biết được, nói đại khái không sao, thật để hắn đi áp dụng, cam đoan là hai mắt đen thui.

Vương Thư Dương tự nhiên không biết, nói:

- Tiên sinh quả nhiên khiêm tốn, nếu những học sinh trong học viện có thể được một phần trăm, không, một phần vạn học thức và phẩm đức của tiên sinh, cũng là phúc của học viện.

Nghe Vương Thư Dương chân thành khen ngợi, Sở Sơ Nhan xưa nay bình tĩnh cũng há to miệng.

Chờ Vương Thư Dương hứng thú bừng bừng đi thí nghiệm, Sở Sơ Nhan còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Tổ An.

Tổ An nhịn không được sờ sờ mặt mình:

- Thế nào, trên mặt ta có hoa sao?

Sở Sơ Nhan thở dài:

- Ta phát hiện ta thực không hiểu ngươi.

- Ha ha, ngươi không hiểu còn nhiều, nam nhân của ngươi là một quyển sách nặng nề, cần ngươi chậm rãi lột ra nghiên cứu.

Tổ An đắc ý nói.

Nhìn thấy tính tình quen thuộc ngày xưa, trên mặt Sở Sơ Nhan hiện ra ý cười nhẹ nhõm:

- Phi, thật không biết xấu hổ.

Hai người vừa đùa giỡn vừa đi lên núi, ven đường Tổ An giới thiệu cho nàng địa phương này là địa bàn của lão sư nào, hắn tới nơi này mấy lần, đã xem như xe nhẹ đường quen.

Trong lòng có chút tiếc nuối, tựa hồ Khương La Phu không ở trong học viện.

- Phía trước là chỗ ở của Hắc Bạch Tử, Tạ Tú bái hắn làm thầy.

Bình Luận (0)
Comment