Người tới tự nhiên là Tạ Đạo Uẩn, nàng nghe nói Tổ An đến học viện, trong lòng mừng rỡ, liền từ trong Thư Trai chạy vội ra, ai biết xém chút đụng vào trong ngực Sở Sơ Nhan.
- Đã lâu không gặp, phong thái của Tạ tiểu thư vẫn như cũ.
Tha hương gặp cố nhân, Sở Sơ Nhan rất cao hứng.
Năm đó ở trong vòng tròn quý nhân của Minh Nguyệt thành, tuy hai người không tính thân mật, nhưng cũng coi như bằng hữu, lẫn nhau khâm phục tài hoa đối phương.
- Phong thái của Sở tiểu thư mới để người say mê.
Tạ Đạo Uẩn cảm khái nói, trước kia Sở Sơ Nhan ở Minh Nguyệt thành được người xưng tiên nữ, bây giờ trên người khí tức tiên dật càng rõ ràng, có một loại xuất trần thoát tục khiến người ta hâm mộ.
Hai người hàn huyên vài câu, Sở Sơ Nhan nghĩ đến vừa rồi nàng vội vã chạy đi, nhịn không được cười hỏi:
- Vừa rồi Tạ tiểu thư làm sao chạy vội vã như vậy, không phải là đi gặp tình lang chứ?
Ngày bình thường nàng rất ít trêu đùa như vậy, chỉ là hôm nay tâm tình tốt, cho nên thuận miệng nói một câu.
Thân thể Tạ Đạo Uẩn run lên, khuôn mặt đỏ bừng:
- Nào... Nào có người yêu gì, Sở tiểu thư hiểu lầm.
Sở Sơ Nhan cười không nói, thân là người từng trải, làm sao có thể không hiểu phản ứng vừa rồi của nàng, tự nhiên không tin nàng giải thích.
Lúc này Tạ Đạo Uẩn cũng lấy lại tinh thần, giải thích nói:
- Chỉ là nghe nói đệ đệ ta lại gây rắc rối, ta mới vội đi xem tình huống như thế nào.
- Thì ra là thế, gia hỏa Tạ Tú kia vẫn giống như ở Minh Nguyệt học viện.
Sở Sơ Nhan không khỏi mỉm cười.
- Bên Hắc Bạch Tử vây rất nhiều nữ đệ tử, tựa hồ là vì hắn, còn có người đánh nhau.
Tạ Đạo Uẩn dậm chân:
- Tiểu tử này xưa nay không để người bớt lo, ta đi qua xem một chút, đằng sau có cơ hội lại trò chuyện với Sở tiểu thư.
Nói xong xách váy chạy đi.
Nhìn nàng dù chạy cũng dịu dàng ưu nhã như vậy, Sở Sơ Nhan nghĩ thầm không biết trong học viện, người nào có phúc khí được nàng xem trọng.
Nghĩ đi nghĩ lại bỗng nhiên nụ cười nàng cứng đờ, quay đầu nhìn về phương hướng của Tổ An, có điều nàng lập tức lắc đầu, hai người này xưa nay không có gì gặp nhau, làm sao có khả năng, mình đúng là cả ngày nghi thần nghi quỷ.
...
Lại nói một bên khác, Tổ An ném cờ nhận thua:
- Các hạ không hổ là kỳ đạo thánh thủ, nhanh như vậy đã nghĩ ra phương pháp phá giải.
Hắc Bạch Tử có chút đắc ý vuốt ria mép, bất quá vẫn khiêm tốn nói:
- Tổ tiên sinh quá khen, so với ngươi phát minh một loại cờ mới, ta chỉ là tiểu đạo mà thôi.
Hai người thương nghiệp thổi nhau một trận, Hắc Bạch Tử liền lưu không gian cho hai người, hiển nhiên là chuẩn bị chạy đi nơi nào nói khoác, lúc gần đi còn hỗ trợ xua đuổi đám nữ đệ tử ở phụ cận.
Tạ Tú lấy ra một đống lớn kỳ hoa dị quả chiêu đãi Tổ An:
- Tổ huynh, nếu hôm nay không có ngươi qua đây, chỉ sợ ta sẽ bị đánh rơi một lớp da.
Tổ An buồn cười:
- Ngươi lại làm ra sự tình người người oán trách gì rồi?
Nói tới chuyện này Tạ Tú lại có chút buồn bực:
- Sư phụ có một cháu gái bà con xa, hẹn ta buổi tối nhất định phải đi gặp nàng, nói ta không đi nàng sẽ nhảy cầu tự tử, ta nghĩ nàng chỉ dọa cho vui, ai biết nàng làm thật, may mắn trong học viện năng nhân dị sĩ rất nhiều, cuối cùng thành công cứu nàng một mạng, sư phụ tự nhiên là tìm ta tính sổ.
Tổ An trầm giọng nói:
- Tạ huynh, ta không thể không nói ngươi một chút, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu là nhân chi thường tình, nhưng quyết không thể bội tình bạc nghĩa.
Hắn nhớ lúc trước mới vào Minh Nguyệt học viện, cũng thấy một nữ sinh bị hắn vứt bỏ mà dùng cái chết đe doạ, lại thêm vừa rồi lên núi đụng phải hai nữ tử vì hắn quyết đấu, trong lòng đã đánh cho hắn nhãn hiệu kẻ đồi bại.
Tạ Tú nhất thời kêu oan:
- Chưa từng làm loạn, sao lại nói vứt bỏ.
- Ha ha…
Tổ An quá hiểu nội tình của hắn, tiểu tử này hoàn toàn là hoa hoa công tử, khắp nơi đều có chuyện tình gió trăng của hắn, mình so với hắn, quả thực tựa như xử nam ngây thơ.
Nhìn thần sắc của hắn, Tạ Tú biết hắn không tin, đắng chát giải thích:
- Tổ huynh, tuy ta lạm tình, nhưng ánh mắt vẫn rất cao, cháu gái của sư phụ ta thật sự là... Một lời khó nói hết, ngược lại không phải loại ta ưa thích, ta đã sáng tỏ cự tuyệt nàng mấy lần, nhưng nàng không nghe khuyên bảo, ngược lại muốn chết muốn sống. Ta cũng vì vậy hủy danh tiếng, tất cả mọi người cảm thấy ta bội tình bạc nghĩa.
Nói đến đây hắn ủy khuất đến muốn rơi lệ.
Tổ An nghĩ đến tướng mạo của Hắc Bạch Tử, không nhịn được bật cười.
Lúc này xa xa truyền đến tiếng hừ lạnh lẽo:
- Nếu không phải ngươi mỗi ngày ở trong học viện câu tam đáp tứ, danh tiếng sẽ xấu như vậy?
Mặc dù tức giận, nhưng thanh âm lại điềm đạm nho nhã, khiến người ta chỉ nghe âm thanh, cũng có thể tưởng tượng ra một tiểu thư khuê các.