Lúc này Khổng Nam Vũ nói tiếp:
- Hồ Hồ thích ngươi như thế, là vì những cố sự Liêu Trai kia của ngươi, để cho nàng rất đồng cảm. Tiểu thuyết của ngươi cũng lợi hại, Hồ Hồ như thế, Nam Huân cũng như thế, thậm chí ngay cả những cô nương ở Hồng Tụ Chiêu kia cũng cảm động ào ào, tuy mỗi người thay vào góc độ khác biệt, nhưng hiệu quả lại tương đương, công tử thật đại tài.
Tổ An có chút xấu hổ:
- Đây là trí tuệ của tiền nhân, ta chỉ đứng ở trên vai người khổng lồ, đưa đến tác dụng không có ý nghĩa.
- Công tử khiêm tốn.
Khổng Nam Vũ âm thầm cảm thán, người với người là không giống nhau, bởi vì ẩn thân ở Hồng Tụ Chiêu, nàng gặp quá nhiều nam nhân vì thu được hồng nhan ưu ái, từng cái khoe khoang đại khí, chỉ có một chút bản sự cũng sẽ thổi thành mười phần, Tổ An so với bọn hắn, quả thực là người khiêm tốn, khó trách có thể viết ra tiểu thuyết đặc sắc cảm động như thế .
Tổ An cười cười, mỗi lần nói thật không ai tin, cảm giác tịch mịch này ai có thể hiểu:
- Đúng, lần trước cô nương đưa ta lông chim kia giúp ta đại ân, lần này tới là cố ý cám ơn ngươi.
- Ta có chút hối hận đưa vật kia cho ngươi.
Bỗng nhiên ánh mắt Khổng Nam Vũ có chút nguy hiểm.
- Bởi vì ngươi, ta còn chưa xuất giá đã biến thành quả phụ, không biết ngươi dự định bồi thường ta như thế nào?
Tổ An xấu hổ:
- Nguyên lai cô nương đều biết sự tình ở Vương Đình.
Khổng Nam Vũ sâu kín liếc hắn một cái:
- Ta nên gọi ngươi công tử? hay là Nhiếp Chính Vương đây?
Tổ An cười cười:
- Thực ra ngươi có thể gọi ta thúc thúc.
Khổng Nam Vũ:
- ? ? ?
Nàng một mực nắm giữ quyền chủ động nói chuyện, trong nháy mắt bị làm cho mộng bức.
- Thời điểm ở Vương Đình, Khổng Tước Minh Vương và ta xưng huynh gọi đệ, còn nói lần sau để cháu gái đến bái kiến ta.
Tổ An nghiêm trang nói.
- Bất quá ta và cô nương nhận biết trước, chúng ta tự luận thân phận.
- Phốc phốc!
Nam Huân nhịn không được bật cười.
- Tiểu thư ngươi cũng có hôm nay.
Tiểu hồ ly càng cười đến lăn ở trên giường, móng vuốt đáng yêu đạp loạn lên trời.
- Tất cả câm miệng!
Khổng Nam Vũ không còn bình tĩnh như trước, mắc cỡ đỏ mặt liếc hai người, sau đó u oán nhìn Tổ An.
Tổ An cười ha ha:
- Vừa rồi chỉ là nói đùa, bất quá Khổng Tước Minh Vương xác thực để ta chiếu cố ngươi, hiện tại thế cục ở Vương Đình, ngươi trong thời gian ngắn không tiện trở về.
- Ta đại khái đoán được nguyên nhân.
Khổng Nam Vũ phồng má nhìn Tổ An.
- Ngươi hại ta thảm như vậy, thật không có ý định bồi thường ta sao?
- Không biết cô nương muốn cái gì?
Tổ An phát giác được ý tứ trong lời nói của nàng, trong lòng âm thầm cảnh giác, nghe đồn quận chúa của Khổng Tước Vương Phủ đa mưu túc trí, thường xuyên chơi người khác xoay quanh, mình không thể khinh thường được.
Trong mắt Khổng Nam Vũ lóe lên vẻ đắc ý khi mưu kế đạt được:
- Ta muốn...
- Ta muốn...
Nhìn thấy Tổ An như lâm đại địch, Khổng Nam Vũ không khỏi mỉm cười.
- Ta muốn một phần tiểu thuyết Liêu Trai mới, tuy Thiện Nữ U Hồn rất tốt, nhưng đã quá quen thuộc, không có cảm giác mới mẻ.
- Chỉ như vậy?
Tổ An sững sờ, vốn còn lo lắng nàng yêu cầu sẽ làm người khó xử, không nghĩ đến dễ dàng như vậy.
- Công tử đừng tưởng là đơn giản, dù sao tiểu thuyết giống Thiện Nữ U Hồn này, người bình thường cả đời có thể viết ra một phần đã khó, công tử chớ có tùy tiện cầm tiểu thuyết tầm thường gạt ta.
Nhìn thấy hắn có chút buông lỏng, Khổng Nam Vũ không khỏi nhắc nhở.
Lúc này Nam Huân che miệng cười nói:
- Công tử đã có thể viết ra Thiện Nữ U Hồn, sao lại là người bình thường, nghĩ đến loại tiểu thuyết này, đối với hắn cũng chỉ là hạ bút thành văn.
Nhìn hai nữ một cáo tràn ngập mong đợi nhìn mình, Tổ An âm thầm lau mồ hôi lạnh, nghĩ thầm nếu không mượn nhờ trí tuệ tiền nhân, mình làm sao có thể nghĩ ra tiểu thuyết đặc sắc như thế.
Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Vậy lần này kể cho các ngươi tiểu thuyết Họa Bì, lúc trước...
Hắn cũng không hoàn toàn dựa theo Liêu Trai để kể, mà thêm vào tình tiết của điện ảnh Họa Bì 1, Họa Bì 2, dù sao những tiểu cô nương này, ai cũng cảm thấy hứng thú với ái tình.
Quả nhiên, sau khi nghe xong tiểu thuyết, Nam Huân và tiểu hồ ly nước mắt chảy ào ào, Khổng Nam Vũ trấn định hơn một chút, nhưng ánh mắt đỏ hồng, hiển nhiên cũng cảm xúc sâu đậm.
- Nữ quỷ kia quá đáng thương, vì yêu mà nỗ lực hết thảy, kết quả tất cả bi kịch đều do nàng gánh chịu, nàng lại cái gì cũng không có được.
Nam Huân lau nước mắt, bây giờ nàng ở trình độ nào đó cũng là nữ quỷ, tự nhiên càng có nhập cảm.
Khổng Nam Vũ cau mày nói:
- Ta ngược lại cảm thấy nữ quỷ đó quá... trà xanh, cái từ kia là ý tứ này sao?
Nàng nhìn Tổ An xác nhận, cái từ trà xanh này là Tổ An nói, sau khi được trả lời khẳng định mới nói tiếp:
- Biết đối phương là người có vợ, lại dán đi lên, còn đùa nghịch thủ đoạn chen chân vào.