Nàng thân là quận chúa Khổng Tước Vương tộc, thân phận cao quý, một khi có hôn ước, thì khẳng định là chính thất, tỉ như trước đó xém chút thành Thái Tử Phi, cho nên thiên nhiên có cảm giác phòng bị với tiểu tam.
Nam Huân nhất thời bất mãn:
- Nào có khó nghe như ngươi nói, nàng cũng chỉ vì ái tình mà thôi.
Lúc này tiểu hồ ly nhỏ giọng nói:
- Ta lại cảm thấy nam chính kia rất xấu, rõ ràng đã có thê thất, còn không minh bạch với nữ nhân khác.
Nghe nàng nói, mấy nữ nhân trong phòng không tự chủ được quay đầu nhìn về phía Tổ An, làm hắn tê cả da đầu:
- Các ngươi nhìn ta làm gì.
- Nam chính kia còn tốt, mỹ nhân ngồi trong lòng vẫn không loạn, đằng sau dù lấy phải thê tử là yêu quái cũng không khinh rẻ nàng, thậm chí vì chứng minh mình không phải người coi trọng dung mạo, còn cố ý đâm mù hai mắt...
Nói đến đây Khổng Nam Vũ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tổ An, khóe miệng mang theo ý cười.
- Có phải công tử cũng cảm thấy nam chính quá cặn bã, tiềm thức thay nam nhân này điểm tô cho đẹp một chút hay không.
Tổ An buồn bực nói:
- Nam chính trong chuyện xưa không phải lấy ta làm nguyên mẫu...
Hắn giải thích nửa ngày, kết quả tuy ba nữ nhân ở trên miệng tin tưởng hắn, nhưng biểu lộ lại… tất cả mọi người đều hiểu, làm hắn cảm giác rất bất lực.
Sau đó Khổng Nam Vũ trò chuyện sự tình Tổ An đi Tử Sơn, hiển nhiên tin tức của nàng cực kỳ linh thông:
- Công tử, hành trình Tử Sơn lần này sợ rằng sẽ gió giục mây vần, ta nhận được tin tức, không ít nhân sĩ giang hồ đều tràn về nơi đó, mục đích không biết.
Tổ An khẽ giật mình:
- Ngươi từ chỗ nào lấy được tin tức?
Mình dù sao cũng là Nhiếp Chính Vương của Yêu tộc, địa vị cao hơn nàng không ít, hắn cũng không có đạt được tin tức gì, vì sao đối phương biết?
- Ta đến Nhân tộc thời gian không ngắn, tự nhiên sẽ có mạng lưới của mình.
Khổng Nam Vũ nói mây trôi nước chảy, bất quá trên mặt lại có chút đắc ý.
Tổ An không tiện hỏi mạng lưới tình báo của nàng, chỉ nói:
- Đa tạ Khổng cô nương nhắc nhở.
Đồng thời trong lòng kỳ quái, đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao ngay cả người trên giang hồ cũng dám lẫn vào Tử Sơn?
Phải biết Đế quốc cơ hồ thu nạp đại bộ phận tinh anh trong thiên hạ, tuy cũng có cao thủ lưu lạc giang hồ, nhưng so với triều đình, lại giống như kiến càng lay cây, ngày bình thường tránh cũng không kịp.
Khổng Nam Vũ bưng lên hai chén rượu, đưa cho Tổ An một ly nói:
- Một ly rượu nhạt, cầu chúc chuyến này của công tử bình an thuận lợi.
- Đa tạ!
Tổ An nhận rượu uống một hơi cạn sạch, đồng thời trong lòng nghi hoặc, Khổng Tước không phải xanh sao, vì sao da nàng trắng như vậy?
...
An bài xong các loại sự tình trong kinh thành, Tổ An mang theo một đội Vũ Lâm Quân cùng với thợ thủ công của Công Bộ tiến về Tử Sơn.
Triệu Hạo rất coi trọng sự tình lần này, phái ra đội ngũ ở trên trình độ cao hơn lần đi sứ Vân Trung quận rất nhiều.
Không chỉ nhân số càng nhiều, còn phái hai phó tướng của Vũ Lâm Quân đi theo.
Hán tử lớn tuổi, sắc mặt ửng đỏ tên Vương Bá Lâm, cả ngày sầu mi khổ kiểm, giống như ai cũng thiếu tiền hắn.
Hơi trẻ tuổi tên Trương Tử Giang, ngày bình thường luôn cười tủm tỉm, bất quá ngẫu nhiên trong mắt chớp động tinh quang, biểu hiện hắn không phải người hiền lành như mặt ngoài nhìn thấy.
Tuy hai người này biểu hiện hình thức khác biệt, nhưng Tổ An đều có thể cảm nhận được địch ý trong lòng bọn họ.
Bất quá cái này cũng khó trách, hai người ở trong Vũ Lâm Quân đều thuộc về loại khôn khéo tài giỏi, ở vị trí phó tướng làm nhiều năm, mặc kệ là năng lực hay uy vọng đều được mọi người tán thành.
Ngày bình thường hai người minh tranh ám đấu, đều vì trổ hết tài năng trở thành Vũ Lâm Trung Lang Tướng mới.
Ai biết hai người tranh đấu nhiều năm, kết quả lại rơi vào tay Tổ An.
Nếu hắn xuất thân thế gia đại tộc, có uy vọng thì cũng thôi, nhưng hắn tuổi còn trẻ, thậm chí còn trẻ hơn không ít tân binh của Vũ Lâm Lang.
Lại thêm xuất thân bần hàn, nghe nói còn từng làm người ở rể?
Cho nên tuy hai năm này danh tiếng của Tổ An chính thịnh, nhưng đáy lòng hai người đều không phục.
Có "địch nhân" cộng đồng này, hai đối thủ một mất một còn lại lần đầu tiên có cảm giác cùng chung chí hướng. Nói đến cái này còn phải cảm tạ Bích Linh Lung, sau khi nàng biết hai phó tướng này cùng đi Tử Sơn, cố ý nhắc nhở, bằng không Tổ An làm sao phán đoán được tâm lý của hai người?
- Tuy những ngày này Linh Lung một mực cáu kỉnh, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm ta.
Tổ An nghĩ đến bộ dáng ngạo kiều, rõ ràng tức giận lại không nguyện ý thừa nhận của Bích Linh Lung, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
- Tổ huynh lại đang nghĩ đến nữ nhân, sao lại cười dâm đãng như vậy.
Lúc này vai bị người vỗ, một người đeo mặt nạ màu bạc xuất hiện, tuy che mặt, nhưng cặp mắt đào hoa kia quá rõ ràng, không phải Tạ Tú thì là ai.