Bỗng nhiên Chích Nhân ngẩng đầu, chỉ sợ đối phương không ra trận, hắn đã muốn ra, vậy mình nhất định phải bắt lấy cơ hội này dạy dỗ đối phương một chút.
- Không bằng xem chúng ta ai bắt được khách không mời mà đến, người nào bắt được coi như thắng?
Tổ An cười híp mắt nói, nguyên lai vừa rồi hắn nghe được Hoắc tiên sinh, trong đầu lập tức toát ra một phỏng đoán, hiện tại muốn đi nghiệm chứng một chút.
Trương Tử Giang đang lo không biết làm sao cho phải, nghe vậy vui mừng quá đỗi, vội vàng phụ họa:
- Đề nghị này của Tổ đại nhân rất hay!
Ngay sau đó là một đống lớn từ ngữ thổi phồng, làm cho Tổ An cũng có chút xấu hổ.
Yến Vương nhướng mày, đang muốn cự tuyệt, Chích Nhân lại gật đầu nói:
- Tốt!
Nói xong trực tiếp đứng dậy bay đi, Thái Dư theo sát phía sau.
Triệu Tiểu Điệp thích xem náo nhiệt, cũng có chút động tâm đuổi theo.
Lúc này Tổ An mới không chút hoang mang rời chỗ, Trương Tử Giang cũng rất vui vẻ đi theo, hiển nhiên hắn còn nhớ phải tỷ thí với Thái Dư.
Hiện tại Yến Vương cũng phản tiện bác không, đành phải nói:
- Vậy làm phiền các vị.
Đồng thời cho Tôn Tuần một ánh mắt, ra hiệu hắn giám thị, tránh cho những người này xông loạn trong phủ, nhìn thấy một số thứ không nên nhìn.
Tôn Tuần gật đầu, lặng yên không một tiếng động biến mất.
- Người trẻ tuổi quá manh động, không nhịn được khiêu khích, mong Vương gia đừng trách.
Quan Sầu Hải trực tiếp vung nồi lên người Tổ An, biểu thị không phải đệ tử mình không biết thời thế, mà là đối phương khiêu khích trước.
Yến Vương tỏ ra đã hiểu:
- Sự tình hậu bối, thì để chính bọn hắn giải quyết đi, ha ha, chúng ta tiếp tục uống rượu.
Bưng chén rượu lên phân biệt mời Quan Sầu Hải và Yến Tuyết Ngân.
Bất quá lúc này Yến Tuyết Ngân lại thất thần, tiểu tử kia đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên nổi lên lòng hiếu thắng?
Không đúng, hắn khẳng định không phải nhằm vào Chích Nhân, nhất định là có mục đích khác.
Lại nói sau khi Tổ An rời đi, liền bắt đầu buông ra thần niệm tìm kiếm, chỉ bất quá tựa hồ trong vương phủ có trận pháp đặc thù áp chế, dẫn đến phạm vi thần niệm của hắn nhỏ hơn bình thường không ít, may mắn còn có Ngọc Tông giúp đỡ.
Loáng thoáng tra được một số manh mối, hắn tìm cơ hội tách Trương Tử Giang ra, sau đó đi về phía một đình viện.
Ngọc Tông cũng không phải vạn năng, rất nhiều tiểu động vật thần chí có hạn, trừ khi là đúng lúc nhìn thấy, bằng không đối với đồ vật trước đó nhìn thấy chỉ có thể đưa ra tin tức mơ hồ, hắn chỉ đoán thích khách kia đại khái đến khu vực này, nhưng cụ thể ở chỗ nào thì cần cẩn thận tra tìm.
Đi tới trước một căn phòng, hắn đang muốn đẩy cửa vào, bỗng nhiên cửa mở ra, một nữ tử áo đen vung đao đến trước người hắn:
- Không cho phép lên tiếng, bằng không ta giết ngươi!
Dù đối phương che mặt, mặc y phục dạ hành, thế nhưng dáng người uyển chuyển vẫn bán nàng, đặc biệt là đôi chân dài ở trong y phục dạ bó sát, thì lộ ra càng dễ thấy.
- Trương Tử Đồng chạy tới nơi này làm gì?
Tổ An hơi nghi hoặc, chỉ bằng vào một đôi chân nhận ra thân phận nàng không tính bản sự, kiếp trước trên Internet có vài thân sĩ có thể bằng vào ngực biết người, thậm chí có chút có thể từ tiếng rên nhận thức, thật sự là khiến người ta bội phục.
Thấy hắn ngây người, Trương Tử Đồng vô ý thức đè đao xuống:
- Chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ không đả thương tính mệnh của ngươi, bằng không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Tổ An có thể nhận ra nàng, nhưng nàng lại không biết người trước mắt này là Kim Bài Thập Nhất.
- Tốt.
Tổ An mỉm cười.
- Bất quá phiền phức đừng ra sức nhích về phía trước, sắp cắm vào rồi.
Trương Tử Đồng hơi đỏ mặt, vô ý thức co lại, gia hỏa này giống như đang đùa giỡn ta vậy?
Có điều hắn cười lên thật dễ nhìn...
Nếu Tiếu Kiến Nhân, Đái Lão Thất, Trần Lão Bát nói với nàng như vậy, nàng hơn phân nửa sẽ trở mặt, nhưng người trước mắt này rất khó để cho nàng tức giận.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh huyên náo, một đội thị vệ chạy tới bên này.
Tổ An nhẹ nhàng nhấn một cái, để Trương Tử Đồng ngồi xổm xuống.
Trương Tử Đồng thân là Tú Y Sứ Giả, thành phần nào chưa thấy qua, tư thế bây giờ của hai người để cho nàng giận tím mặt, nghĩ đối phương muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Đến từ Trương Tử Đồng, điểm nộ khí +404 +404 +404...
- Ngươi là ai?
Lúc này truyền tới thanh âm của một lão giả, nàng mới phản ứng được đối phương dùng thân hình che chắn mình, nghĩ thầm mình suy nghĩ lung ta lung tung gì vậy.
Chợt toàn thân khẩn trương lên, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám phát ra.
Tổ An nhìn lại, phát hiện một lão giả tóc xám trắng đứng ở cách đó không xa, đang cảnh giác nhìn mình.
Cả người rất gầy, nhìn giống như khô lâu, khuôn mặt dữ tợn.
Khí tức của hắn có chút yếu ớt, dường như một lão giả gần đất xa trời.
Có điều đôi mắt sáng ngời hữu thần, quan sát tỉ mỉ một chút, trong mắt hắn phảng phất như có vòng xoáy không ngừng xoay tròn, chăm chú nhìn sẽ có một loại ảo giác tùy thời bị kéo vào.