Trên mặt hắn có hoa văn dùng thuốc màu vẽ, những hoa văn kia hội tụ ở mi tâm, loáng thoáng hình thành một con mắt dọc, tuy lúc này ánh mắt đang nhắm, nhưng cho người cảm giác nguy hiểm.
Tổ An âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ người này là Hoắc tiên sinh.
Hắn bình tĩnh đáp:
- Ta là khách nhân do Yến Vương mời đến, vừa rồi chúng ta đánh cược, xem ai có thể giúp Yến Vương bắt được thích khách trước, cho nên ta mới điều tra ở chỗ này.
- Khách nhân?
Lão giả kia ngoài ý muốn, lúc này có thị vệ chạy đến nói nhỏ ở bên tai hắn, hiển nhiên là đang chứng minh thân phận của Tổ An.
Lão giả khẽ gật đầu:
- Vậy không biết vị quý khách này có phát hiện gì không? Vừa rồi thích khách kia chạy về hướng nào.
- Chạy qua bên này?
Tổ An giả ra bộ dáng hối hận cuống quít.
- Xem ra vận khí của ta không tốt, bằng không ta đã thắng lần đổ ước này.
Lão giả cẩn thận dò xét hắn, đồng thời âm thầm duỗi ra khí thế điều tra căn phòng, không có phát giác được người khác, lúc này mới gật đầu:
- Khách nhân nên mau chóng về khu yến hội đi, thích khách kia rất nguy hiểm.
Sau khi nói xong, thì dẫn người tiếp tục điều tra.
Đợi đối phương rời đi, Tổ An mới cúi đầu nhìn Trương Tử Đồng ngồi xổm ở nơi đó:
- Được rồi, bọn họ đã đi.
- Đi?
Trương Tử Đồng ngoài ý muốn, không ngờ vượt qua kiểm tra dễ dàng như vậy.
- Lão đầu kia cực kỳ âm hiểm, rất có thể giả bộ rời đi, chuẩn bị giết cái hồi mã thương.
Tổ An lắc đầu:
- Hắn xác thực không có phát hiện ngươi, lên đi, hay ngươi thích cái tư thế ngồi xổm này?
Có khí thế của hắn che lấp, trừ khi lão giả kia đi tới trước mặt, bằng không không có cách nào trông thấy nàng.
Trương Tử Đồng đỏ mặt, vội vàng nhảy dựng lên:
- Ai ưa thích ngồi xổm!
Sau đó nghi hoặc một chút:
- Tại sao ngươi lại giúp ta?
Nàng không ngốc, lập tức kịp phản ứng đối phương chủ động giúp nàng, mà không phải bị mình bức hiếp.
Tổ An không nguyện ý giải thích cho nàng, thuận miệng nói:
- Bởi vì ngươi đẹp, chân lại dài, ta người này xưa nay rất thương hương tiếc ngọc.
Thần sắc của Trương Tử Đồng nhất thời xấu hổ, ngày bình thường ai dám nói chuyện với nàng như vậy, nàng chỉ sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng người này lại nói tự nhiên như thế, nàng như cảm nhận được một loại chân thành không hiểu.
- Không biết cao tính đại danh của công tử, ân cứu giúp hôm nay, ngày sau sẽ báo đáp.
Trương Tử Đồng chắp tay nói.
- Ta họ Ngô, đại danh Lão Công, ngươi phải nhớ tốt.
Tổ An thuận miệng đáp.
- Ngô Lão Công?
Trương Tử Đồng giật mình, nghĩ thầm vóc người anh tuấn như thế, nhưng danh tự quá kém.
- Đa tạ Ngô công tử, sau này còn gặp lại.
Nói xong mũi chân điểm một cái, biến mất ở trong trời đêm.
Tổ An cũng không có hộ tống, dù sao đối phương cũng là Ngân Bài Tú Y, mình đã giúp đến mức này còn bị bắt mà nói, vậy có thể mua khối đậu hũ đâm chết rồi.
Lại nói sau khi Trương Tử Đồng thành công thoát ly Yến Vương Phủ, liền nhịn không được buông lỏng một hơi, quay đầu nhìn về phía Vương phủ đèn đuốc sáng trưng, trong đầu hiện ra nụ cười anh tuấn kia, tâm nghĩ Ngô Lão Công này đến cùng là thần thánh phương nào, lại được Yến Vương coi là khách quý, thậm chí còn giúp ta...
Ân, có thể được Yến Vương mở tiệc chiêu đãi tuyệt đối không phải vô danh tiểu tốt, chờ ta trở về điều tra tư liệu một chút, hẳn sẽ biết thân phận của hắn.
Danh tự Ngô Lão Công cũng rất đặc biệt, a?
Miệng nàng thì thào đọc mấy lần, rốt cục kịp phản ứng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Đến từ Trương Tử Đồng, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Tổ An ở trong vương phủ nhìn thấy một chuỗi điểm nộ khí, nhịn không được bật cười, tựa hồ não của cô nương này không quá linh thông, lâu như vậy mới phản ứng được.
Bất quá não thật linh thông mà nói, sẽ không ngu đến mức độc thân xông Yến Vương Phủ tìm manh mối của Hoắc tiên sinh.
- Ngươi gặp phải sự tình vui vẻ gì sao, sao cười thoải mái như vậy?
Lúc này một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở sau lưng, Sở Sơ Nhan đứng dưới cây mai, váy áo tung bay, phong thái yểu điệu.
Tuy đã là vợ chồng, nhưng mỗi lần thấy nàng đều có một loại cảm giác kinh diễm, nụ cười của Tổ An càng thêm rực rỡ:
- Có thể ở chỗ này gặp lại các ngươi, đương nhiên là vui vẻ.
- Chúng ta?
Sở Sơ Nhan hồ nghi.
Tổ An giật mình, vội vàng đáp:
- Ban đầu ở Vương Đình Yêu tộc, cùng Yến quan chủ kề vai chiến đấu, làm sao cũng coi như bằng hữu, nhìn thấy nàng đương nhiên cũng vui vẻ.
Lúc này Sở Sơ Nhan mới thoải mái, bất quá lập tức lo âu nói:
- A Tổ, ta biết tính tình của ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng có ý nghĩ xấu với sư tôn, sư tôn nhiều năm như vậy không ưa nam tử, nếu bị nàng biết, khẳng định sẽ cho ngươi một kiếm, để đời sau ngươi cũng không cách nào làm ác.
Thần sắc Tổ An cổ quái, nghĩ thầm sư phụ ngươi không cho ta một kiếm, ngược lại ta cho nàng một thương, hơn nữa còn đâm nguyên một đêm...