Vương Vô Tà sững sờ, vừa rồi hắn chỉ khách khí một chút, ai biết gia hỏa này lại lớn gan đáp ứng?
Phải biết đến thời điểm làm giám khảo đều là người có danh vọng cực cao trong giang hồ, không phải chưởng giáo thì chính là trưởng lão thâm niên, tu vi kém nhất phải Tông Sư, Đại Tông Sư cũng không ít, ngươi một gia hỏa không có tu vi gì, làm sao có ý tứ ngồi cùng những người kia?
Bất quá lời đã nói ra, cũng không tiện đổi ý, Vương Vô Tà gật đầu:
- Khi thi đấu bắt đầu, ta sẽ phái người thông báo Tổ đại nhân.
- Vậy các vị nghỉ ngơi trước, có gì cần có thể liên hệ đệ tử tông môn, bần đạo có việc trong người, xin cáo từ trước.
- Quốc Sư thong thả.
Đợi Vương Vô Tà đi, rất nhanh có đệ tử Chính Dương Tông đến dẫn bọn hắn tiến về nơi cư trú.
Các đệ tử trong biệt viện bắt đầu nghị luận ầm ĩ:
- Cái này cũng là Hầu gia triều đình, còn có thể lên làm tướng quân? Cảm giác mấy tông môn chúng ta tùy tiện tìm một đệ tử bình thường, tu vi cũng cao hơn hắn.
- Cũng không biết là công tử bột của gia tộc nào, triều đình đều là loại người tầm thường này ngồi ở vị trí cao, thật khiến người ta đau lòng nhức óc.
- Nói không chừng người ta là hoàng tử nào đó, trên người mang theo pháp khí che lấp khí tức, các ngươi nhìn không ra cũng rất bình thường.
Có nữ tu sĩ nhịn không được phản bác, chí ít người ta dáng dấp đẹp trai nha.
- Ngươi còn muốn nằm mơ làm Vương phi sao? Đừng nghĩ, mấy hoàng tử hiện nay có một cái tính một cái, không có ai phù hợp như hắn, hơn nữa vừa rồi nghe người ta nói hắn họ Tổ, không phải họ Triệu.
- Đừng nói tiểu bạch kiểm dẫn đầu kia, ta nhìn bộ hạ bên cạnh hắn tu vi cũng không cao, đừng nói thủ tịch đệ tử các tông, chỉ là đệ tử chân truyền cũng có thể ngược, nghĩ mãi mà không rõ, năm đó vì sao các đại tông môn lại bị bọn gia hỏa này đánh bại.
- Nói cẩn thận, triều đình am hiểu nhất là quân trận liên hợp, ngươi đừng nhìn bọn hắn tu vi cá nhân bình thường, nếu hắn am hiểu chỉ huy quân trận tác chiến mà nói, đừng nói thủ tịch đệ tử gì, bất kỳ tông môn nào, chỉ sợ cũng không chống đỡ được.
- Lý huynh ngươi nói chuyện giật gân rồi, Đại Tông Sư vừa ra, tất cả chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
...
Rất nhanh một đám anh hùng mõm bắt đầu tranh luận quốc gia đại sự.
Lúc này dưới chân núi tới một lão tăng tóc trắng xoá, bên người còn theo một tiểu sa di nhu nhuận đáng yêu.
Trương Khê vội vàng dò hỏi:
- Xin hỏi hai vị là?
Hai hòa thượng này hiển nhiên không thể nào là người Đạo Môn, bất quá nhìn khí độ rất bất phàm, hắn không dám thất lễ.
Lão tăng kia không đáp, chỉ ngửa đầu nhìn Kim Đỉnh, miệng lẩm bẩm:
- Trời này sắp thay đổi.
Trương Khê nghi ngờ ngẩng đầu, bầu trời xanh không mây, rõ ràng khí trời rất tốt nha.
Cách một hồi lão tăng kia rốt cục cúi đầu xuống, nhìn tiểu sa di bên cạnh nói:
- Giới Sắc, đưa đồ vật cho vị thí chủ này.
- Vâng!
Lúc này tiểu sa di bên cạnh cầm một ngọc bài đưa tới.
- Chúng ta là Quốc Sư mời đến đây xem lễ.
Trương Khê nghĩ thầm tiểu sa di này cười còn rất hiền lành, sao lại lấy pháp danh như thế.
Tiếp nhận ngọc bài xem xét, nhất thời nổi lòng tôn kính, nhìn lão tăng kia thi lễ:
- Nguyên lai là Giám Hoàng đại sư của Vô Ưu Tự, vãn bối đắc tội.
Lão tăng kia chắp tay trước ngực:
- Sắc tức là không, không tức là sắc, tiểu thí chủ lại không biết ta, hơn nữa lão nạp cũng không phải đại nhân vật gì, làm sao lại có tội.
- Đại sư khiêm tốn.
Trương Khê cung kính thi lễ, Vô Ưu Tự là môn phái rất siêu nhiên trong giang hồ, lấy nội tình mà nói, Vô Ưu Tự còn trên Chính Dương Tông.
Vô Ưu Tự là Phật Môn chính tông, chỉ bất quá trăm năm gần đây Chính Dương Tông thành quốc giáo, thế lực Phật Môn có chỗ suy yếu, nên thanh danh không hiển hách mà thôi.
Nhưng Trương Khê thân là thủ tịch đệ tử của Quan Tâm Phong, ngày bình thường được phong chủ tự mình dạy dỗ, hiểu biết hơn xa đệ tử khác.
Giám Hoàng đại sư này chính là phương trượng của Vô Ưu Tự, tu vi thâm bất khả trắc, thời điểm Vô Ưu Tự đỉnh phong, trong chùa có bốn đại Thần Tăng, sư huynh đệ chữ Giám đếm không hết, chỉ bất quá gần trăm năm nay triều đình cường thịnh, năm đó Phật Môn lại phát sinh biến cố lớn, đã nhiều năm như vậy, không biết còn thừa lại bao nhiêu người.
Lần này chưởng môn đi ra lại chỉ mang theo một tiểu sa di, xem ra Vô Ưu Tự quả thật là nhân tài điêu linh rồi.
Tiếp xuống Trương Khê phái người đưa bọn hắn lên núi, lại bị đối phương lấy "người trong Phật Môn hết thảy giản lược" nhã nhặn từ chối.
Hai sư đồ đi bộ lên núi, trên đường tiểu sa di nhịn không được lầu bầu:
- Sư phụ, ngươi lấy cái pháp danh này cho ta thật không tốt, vừa rồi những đệ tử Chính Dương Tông kia có thể được phái đến cửa đón khách, hiển nhiên là trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bình thường sẽ không cười, trừ khi nhịn không được, kết quả vừa nghe được tên của ta, bọn họ đều cười.