Lão tăng nghiêm nghị nói:
- Sắc là hình tướng, sắc trong Phật gia chúng ta, chỉ là hết thảy vật chất có hình tượng, mà không phải nữ sắc, dâm dục của tục nhân. Phật Môn có thuyết pháp sắc tức là không, không tức là sắc, vi sư lấy cho ngươi pháp danh này, là muốn ngươi có thể soi sáng bản tâm, nhìn phá hư vọng.
Tiểu sa di nghi ngờ nhìn hắn:
- Vậy tại sao bây giờ ngươi lại không nhịn được cười?
- Ngươi nhìn lầm, ta không cười.
Lão tăng sờ sờ mặt, vuốt sạch nếp uốn.
- Ngươi rõ ràng đang cười.
Tiểu sa di có chút tức giận.
- Ta biết ngươi là bởi vì năm đó sư tổ lấy cho ngươi tên Giám Hoàng, dẫn đến ngươi bị chế giễu rất nhiều năm, khẩu khí này một mực không thuận, sau đó một đời truyền một đời, cuối cùng chúng ta cũng gặp nạn theo.
- Ngươi nói bậy, ta không phải, ta không có.
Lão tăng phản ứng theo bản năng, sau đó chắp tay trước ngực.
- A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi.
...
Lại nói đoàn người Tổ An được đưa tới một biệt viện, tuy biệt viện không lớn, nhưng đình đài lâu các đều rất tinh mỹ, phong cách cổ xưa, chính giữa còn có một ao nước, bên trong trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo, hòn non bộ cây xanh như rừng, luận trình độ thanh nhã, là hoàn toàn không thua Ngự Hoa Viên của hoàng cung.
Chờ đệ tử Chính Dương Tông rời đi, Tạ Đạo Uẩn mới nhịn không được vỗ ngực nói:
- Vừa rồi ở Tiếp Dẫn Điện xém chút hù chết ta, may mắn lực chú ý của Quốc Sư đều ở trên người các ngươi, nếu phát hiện ta mà nói, sẽ rất xấu hổ.
Tổ An cười cười:
- Phù lục của Nhan đại sư thật lợi hại, vừa rồi có nó che giấu khí tức của ngươi, mới không bị Quốc Sư nhìn thấu.
Trương Tử Giang hơi nghi hoặc:
- Vì sao Tạ cô nương không muốn để Quốc Sư phát hiện, chẳng lẽ Tế Tửu hoặc Nhan đại sư có ân oán với Quốc Sư?
- Tự nhiên không phải...
Tạ Đạo Uẩn nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.
- Tạ cô nương làm như vậy tất có dụng ý, Trương tướng quân không nên hỏi nhiều.
Tổ An giải vây thay nàng.
Trương Tử Giang cười hắc hắc:
- Là ta đường đột, ta đi an bài chỗ ở trước.
Nói xong cho Tổ An cái ánh mắt ta hiểu, sau đó thần thái sáng láng đi ra ngoài.
Tổ An kỳ quái, gia hỏa này cao hứng cái gì chứ.
Tạ Đạo Uẩn cảm khái nói:
- Lại nói Quốc Sư thật là nhân trung long phượng, khí độ để người si mê, thật khó tưởng tượng loại người như vậy sẽ có vấn đề gì.
- Sinh ra đẹp mắt thì nhất định là người tốt sao.
Tổ An cười cười.
- Bất quá lực sát thương của Quốc Sư với nữ nhân xác thực rất lợi hại, vừa rồi ta cũng nghe được rất nhiều nữ nhân cuồng nhiệt, không nghĩ tới Lệnh nhi muội muội cũng thích kiểu này.
- Ta mới không thích hắn!
Tạ Đạo Uẩn gấp.
- Ta chỉ đơn thuần khách quan đánh giá mà thôi, lại nói, hắn cũng không phải người đẹp trai nhất ta gặp qua.
- Ồ?
Tổ An sinh ra hứng thú.
- Không biết Lệnh nhi muội muội gặp qua đẹp trai nhất là ai?
Tạ Đạo Uẩn hơi đỏ mặt:
- Không nói cho ngươi.
Tổ An cười ha ha, cũng không để ý, hiện tại hắn đau đầu sự tình Kim Bài Đệ Thất chết, còn có Đạo Môn thi đấu đến cùng có quan hệ gì với Hoàng Đế Phong Thiện, đáng tiếc suy tư nửa ngày, cũng không có manh mối gì.
Lúc này đoàn người lên núi đều đã an vị, Tổ An thân là chủ sự, tự nhiên được an bài gian phòng lớn nhất, Trương Tử Giang và thân binh của hắn thì bảo vệ ở bốn phía, còn cố ý lưu một vị trí cho Vương Bá Lâm, dù sao sự tình trên mặt mũi vẫn phải làm.
Đương nhiên hắn cũng có tiểu tâm tư, cố ý an bài Vương Bá Lâm cách gian phòng của Tổ An rất xa.
Chỉ còn lại Tạ Đạo Uẩn thì xấu hổ, chờ rất lâu phát hiện không có an bài mình, không thể không hỏi:
- Trương tướng quân, ta thì sao?
Trương Tử Giang chỉ chỉ gian phòng của Tổ An:
- Đương nhiên là ở cùng Tổ đại nhân?
- A?
Khuôn mặt của Tạ Đạo Uẩn đỏ bừng.
Ngay cả Tổ An đang ở nơi xa viết thư cũng không nhịn được ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn bên này.
Lúc này Trương Tử Giang mới nghiêm túc giải thích:
- Bây giờ thân phận của ngươi là thân binh của Tổ đại nhân, tự nhiên phải ở cùng hắn, chiếu cố sinh hoạt thường ngày cho hắn, buổi tối có việc cũng cần trước tiên nghe phân phó, chân chạy truyền tin… nếu tách ra, bị người Chính Dương Tông nhìn thấy khẳng định sẽ hoài nghi thân phận của ngươi, lại thêm da thịt ngươi trắng như vậy, trong lòng có hoài nghi, sẽ càng dễ dàng phát hiện ngươi là nữ tử, trước đó ở phủ Yến Vương đã lộ mặt qua, đến thời điểm Quốc Sư không khó nghĩ đến là ngươi.
Tạ Đạo Uẩn có chút bất an:
- Thế nhưng... thế nhưng...
Trước đó nàng hoàn toàn không nghĩ tới sự tình này, bằng không sẽ không ngụy trang thành thân binh của Tổ An.
Trương Tử Giang cười ha ha:
- Yên tâm đi, đến thời điểm Tạ cô nương ngươi ở căn phòng bên ngoài, trung gian ngăn cách, khi chủ tướng cần mới đi qua nghe phân phá, nghĩ đến vào đêm Tổ đại nhân sẽ không làm khó ngươi.
Nói xong lặng lẽ nhìn Tổ An nháy mắt mấy cái.