Đồng thời rất bội phục mình, ta thật quá cơ trí, cái vỗ mông ngựa này quả thực xuất thần nhập hóa.
Đến thời điểm cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn không bốc cháy?
Tấm ngăn ở giữa có thể tạo thành hiệu quả gì.
Nghĩ đến Tổ đại nhân sẽ biết nên làm cái gì.
Lúc này trong lòng hắn nhất định đang khen ta biết xử lý.
Hừ, họ Vương ngươi chỉ đần độn làm việc, lấy cái gì so với ta.
Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Trương Tử Giang, Tổ An không còn gì để nói, làm nửa ngày hắn chính là vì chiêu này.
Đang muốn nói gì, lại thấy Tạ Đạo Uẩn gật đầu:
- Trương tướng quân nói có đạo lý, ta ở nơi này đi.
Dù sao chính giữa cũng có cánh cửa ngăn cách, giống như nha hoàn trong phủ ở, hơn nữa Tổ đại ca là chính nhân quân tử, nghĩ đến nửa đêm cũng không đến mức làm ra sự tình vô lễ gì.
Tuy nàng không ngừng nói với mình như vậy, nhưng khuôn mặt vẫn đỏ như ráng chiều.
Cảm nhận được nàng xấu hổ, Tổ An đi qua đề nghị:
- Cảnh sắc bên ngoài tựa hồ không tệ, không bằng cùng đi dạo, thuận tiện nhìn xem Tử Sơn có chỗ nào dị thường không.
- Được...
Tạ Đạo Uẩn buông lỏng một hơi, nghĩ thầm Tổ đại ca thật biết quan tâm, đến giải vây thay ta.
Trương Tử Giang cười cười:
- Bên này còn có một số việc cần bố trí, ta không đi.
Nói đùa cái gì, đi quấy rầy thế giới hai người của lãnh đạo, trước đó vỗ mông ngựa xem như công cốc.
Tổ An và Tạ Đạo Uẩn đi ra biệt viện, một đường bóng người lay động, hiển nhiên đều là đệ tử các phái, cơ hội khó được, mọi người hoặc tò mò đi thăm phong cảnh Tử Sơn, hoặc giao lưu tâm đắc tu hành, hay không ít vốn là bằng hữu gặp lại ôn chuyện.
Còn có một số nam đệ tử huyết khí phương cương đi tìm nữ đệ tử tông môn khác tán tỉnh, để nam đệ tử của tông môn đối phương trợn mắt nhìn.
Đương nhiên bầu không khí tổng thể đều khá hữu hảo, tạm thời không ai dám nháo sự ở loại địa phương này, một là ném thể diện của tông môn, hai là rất dễ mất tư cách tham gia tông môn thi đấu.
Lúc này cách đó không xa, có hai nữ tử đi về phía bên này, lấy thanh âm chỉ có hai người nghe được trao đổi:
- Tử Sơn này có cái gì đáng xem, nhớ năm đó ta ở chỗ này giết bảy vào bảy ra...
- Được rồi được rồi, biết sư phụ ngươi lợi hại, bất quá việc này ngươi đã thổi 800 lần.
- Ta có nói nhiều lần như vậy sao?
Nữ tử lớn tuổi nao nao.
- Đương nhiên.
Nữ tử trẻ tuổi đang muốn nói gì, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng.
- Sư phụ mau nhìn, là A Tổ!
Toàn thân nữ tử lớn tuổi nhất thời run lên, trong nháy mắt có một loại xúc động xoay người bỏ chạy, bởi vì nàng còn ám ảnh sự tình bị hắn chơi đến đi không nổi...
Hai nữ tự nhiên chính là sư đồ Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ, sau khi thành công lẻn vào Tử Sơn, Vân Gian Nguyệt vốn định tĩnh toạ tu luyện, nhưng không ngăn nổi Thu Hồng Lệ hiếu kỳ Tử Sơn, lôi kéo nàng đi ra dạo chơi.
Vân Gian Nguyệt không lay chuyển được, lại thêm lo lắng nàng một người xảy ra chuyện, nên phải đi cùng.
Hai người một đường tản bộ, Vân Gian Nguyệt âm thầm phê bình tu vi và công pháp của bọn họ cho Thu Hồng Lệ, bất tri bất giác đi tới phụ cận nơi này, vừa hay nhìn thấy Tổ An cách đó không xa.
- Sư phụ, ngươi làm sao vậy?
Thu Hồng Lệ phát giác được Vân Gian Nguyệt dị động, không khỏi kỳ quái nhìn nàng.
- Không có gì, không muốn gặp người kia.
Vân Gian Nguyệt hít sâu một hơi, lúc này mới thoáng bình phục lại tâm tư bối rối.
- A, trước đó không phải các ngươi còn kề vai chiến đấu sao? Làm sao cũng nên tính là bằng hữu chứ.
Thu Hồng Lệ nghi ngờ hỏi.
- Chẳng lẽ A Tổ làm sự tình gì có lỗi với ngươi, nói cho ta nghe, ta giúp ngươi giáo huấn hắn!
Xa cách từ lâu gặp lại, lúc này Thu Hồng Lệ cực kỳ hưng phấn, ngữ khí cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Vân Gian Nguyệt tim đập nhanh, nghĩ thầm không phải A Tổ làm sự tình có lỗi với ta, mà là chúng ta làm sự tình có lỗi với ngươi...
Nàng phản ứng cũng nhanh, giữ chặt đồ đệ đang muốn bổ nhào qua:
- Ta ý là không muốn để ngươi gặp hắn.
Thu Hồng Lệ xụ mặt:
- Vì sao, trước đó ta đã nghe lời ngươi nói, bế quan tu luyện, bây giờ cũng coi như có chút thành tựu xuất quan, sao còn không thể gặp hắn.
Vẻ bất mãn lộ rõ trên mặt.
- Nước trong này rất sâu, ta sợ ngươi không nắm chắc được.
Vân Gian Nguyệt kiên nhẫn giải thích.
- Ngươi quên thân phận chúng ta sao, xung quanh tất cả đều là nhân sĩ chính phái ra vẻ đạo mạo, một khi chúng ta bại lộ, chờ đợi chúng ta là cái gì?
- Ta không sợ, lấy năng lực của thầy trò chúng ta, coi như đánh không lại, muốn đi bọn họ cũng không ngăn được.
Thu Hồng Lệ hừ hừ nói.
- Ngươi từ đâu tới tự tin?
Vân Gian Nguyệt trợn mắt, thật đánh nhau, ở đây nhiều cao thủ như vậy, mình cũng chưa hẳn đi ra Tử Sơn được.